CHƯƠNG 1: MÃNG XÀ NUỐT VOI
DỊCH: MIN
Truyện được dịch và đăng tải miễn phí tại: minstb94.wordpress.com
Mũi kim màu bạc vẫnàchưa chọc vàoḹda, tiếng khócÍthét chói taiỏđã giày vòỗthần kinh trước.
Bắpồtay béo núc}trong tay, nắmưđấm nhỏ siếtỏthật chặt, nhậnĨthấy cậu muốnúgiãy giụa, VươngũNhược Hàm tăngềtốc động tácỉtrên tay, mộtĩmũi tiêm cắmĨtới đáy.
“Được rồi,ỷxong rồi, dũngἱcảm quá.” chiếc]khẩu trang cheĮđi gương mặtỳmỉm cười củaɪcô, giọng nóiỉcũng thả lỏngãhơn.
Nhưng chẳng hềÎcó tác dụngЇan ủi gìîcả, tiếng khócừcủa đứa trẻịhoàn toàn bùngữlên, cố gắngírúc vào trongợlòng mẹ mình.
Ngườiɪphụ nữ trẻòtuổi ôm lấyĩđứa bé anĩủi cảm xúcịcủa nó, lạiĩgiúp ấn tămîbông trên vếtãtiêm, chân tayđluống cuống, ngayơcả mắt kínhủtrượt khỏi sốngimũi cũng khôngịrảnh để đẩyỉlên.
Vương Nhược Hàmồđứng dậy, cầmἱchiếc túi trênîmặt đất đặtợvào tay ngườiÏphụ nữ kia.
Ngườiĩđó mỉm cười,ĩgật đầu cảmềơn.
Tiếng khóc của¸bé trai kiaộđã lạc hẳnIđi, thấy VươngíNhược Hàm điétới, vung nắm°đấm lên vaiấcô, sức lựcàchẳng nhỏ chútọnào, hung dữÏuy hiếp: “Cháuômuốn gọi Ultramanľđến đánh cô!”ĩ
Không phải lầnéđầu tiên bịỵcác bạn nhỏồghim thù, nộiĩdung cũng chẳng)xê xích làệbao, Vương NhượcđHàm cười rộélên: “Vậy Ultramanồcó tiêm vắcḻxin không nè?ăKhông có mã‹sức khỏe thìỉkhông được vàoἱtrái đất đâu.”ằ
Cả buổi chiềuộở trong phòngãkhám bệnh tiêmЇvắc xin, tiếngôkêu tiếng khócıcủa trẻ nhỏởhợp xướng hếtũđợt này đếnỗđợt khác, VươngáNhược Hàm xoaĩlỗ tai, duỗiểcánh tay raíquay về phòng°thay đồ.
Cầm điệnἴthoại lên mớiĮnhìn thấy cóécuộc gọi nhỡ,ủlà bạn thânồChu Dĩ gọiảđến, Vương NhượcjHàm lập tứcấgọi lại.
Đầu bênjkia nhanh chóngếnhận điện thoại:Ĩ“A lô.”
“Saoἰthế hả? Gọiạđiện thoại cho(tớ.”
Chu DĩĨhỏi: “Tan làm(chưa?”
Vương NhượcĮHàm mở nútìáo đồng phụcĮtrả lời: “Vẫnỡchưa, đang địnhụthay quần áoìđây.”
Tốc độịnói chuyện củaĩChu Dĩ nhanhἲhơn chút: “Cậuẫđợi một látíđã, tớ cóẩmột đồng nghiệp°bây giờ đangÏở bệnh việnúcủa bọn cậu,íbị cảm cúm,ùcó lẽ hơiồsốt nữa.”
Độngɩtác của VươngãNhược Hàm ngừngứlại, đóng lạiậcúc áo: “Cóẵnặng không? Ởìsảnh lớn à?”ì
Chu Dĩ nói:ù“Vừa lấy số,ồcó mình anhặta thôi, khôngẫbiết có đượcỵkhông nữa, bâyĮgiờ cậu rảnhἷkhông? Hay là³đi nhìn hộôtớ một cái.”ố
Vương Nhược Hàmẹcau mày: “Đồngɪnghiệp gì thế?ửGiáo viên nướcỹngoài?”
Chu Dĩĩphụt cười: “Khôngứphải, là cậu)ấm lắm chuyện.ôAnh ta tớiỹhội thảo KimóLăng thay tớ,ờlúc này anhỳta bị ốmímà tớ khôngḷbàng quan được,ìcậu đi nhìnựgiúp tớ nhé.”ì
Vương Nhược Hàmợđồng ý, đóngẳlại hết cúc)áo ban nãyívừa cởi ra:j“Được, biết rồi.”ụ
Chưa hết côílại bổ sungἴthêm một câu:ẵ“Trăng mật vuiɩvẻ, đừng loớlắng nữa, cậuịvới chồng cậuĩđi chơi vuiứnhé.”
Chu Dĩἷcười nói: “Khiìnào về tớiĭsẽ mời cậuɪăn cơm.”
Cúpêđiện thoại, VươngéNhược Hàm đeoữkhẩu trang lên,ỉnhanh chóng rảoỉbước về phíaẻđại sảnh tầngỗmột.
Ở cửa thangẹmáy có bácýsĩ nhìn thấyicô, chào hỏiọnói: “Tiểu Vươngỹvẫn chưa điЇăn cơm à?”ấ
“Dạ.” Vương NhượcĬHàm đang bấmĩnút trên bảngúsố tầng, “Có:người bạn bịïốm, tôi điũxem thử.”
Thangɪmáy xuống đếnătầng một, nơiổnày luôn làínơi ồn àoỏhuyên náo chenễchúc nhất bệnhửviện, đủ loạiỳngười ngược xuôiịtới các phòngãkhám, khu vựcălấy số vàẵnhận thuốc xếpàthành một hàngľdài, tiếng trẻỉcon khóc lócậtiếng người lớn¸oán than, khôngủkhí bức bốiἷvô cùng, ồnỉào khiến ngườiằta nhức đầu.
VươngĬNhược Hàm đangừđịnh móc điện]thoại ra, thìɩnhìn thấy tinảnhắn wechat ChuĩDĩ gửi đến:ḹAnh ta nóiÎanh ta vào²phòng khám, có:lẽ sắp xongÏrồi.
Cô nhìn quaẵđám người mộtỹvòng, vừa điứsang phòng khámặcủa khoa nộiἰvừa gõ chữ:ĩAnh ta? Aiầvậy? Không phảiἵlà____
Câu nói vẫnỉchưa gõ xong,ùtầm mắt củaḷcô đã thấyẫtrước mặt cóằmột người, VươngỵNhược Hàm thayìđổi phương hướng²dạt sang bênđcạnh nhường mộtɪbước nhỏ, kếtỉquả người đóợcũng sải bước)theo, giống nhưửcố ý muốnịcản cô lạiơvậy.
Vương Nhược Hàmĩkhông thể khôngẹngẩng đầu, tầmĨmắt nhìn thẳngılên trên, vượtờqua chiếc khẩuĩtrang màu xanhἰlam che khuấtơnửa gương mặt,Ídừng hình ởỹtrên đôi mắtốcủa người đànịông
Vấn đề chưajgửi đi đãỉcó được đáp,án, đại nãoἷchợt trắng xóa,ịVương Nhược Hàmđdời tầm mắtãđi cực nhanh,ắnhét điện thoại}vào trong túi.
Trongớmắt người đànἷông chẳng cóẹcảm xúc gì,ớcó lẽ làįbởi vì bịơốm, sắc mặtểdưới bọng mắtíxanh đen cũngĩtrắng bệch, nhìnįcó vẻ chẳngựcó chút tinhîthần nào, giơôtay cực kìịqua loa, chàoἴhỏi một câu³chẳng để ýĭtí nào: “Hi”ĩ
Vương Nhược Hàmầgật đầu, ánh²mắt hơi lơàlửng: “Là anhìà.”
Hoắc Kiêuỉhỏi: “Chu Dĩũchưa nói vớiýcô?”
Vương NhượcíHàm ừ mộtỵtiếng, đón lấyồtờ phiếu trênịtay anh giởἱra đọc: “Baoịnhiêu độ?”
HoắcậKiêu như ngheỡkhông hiểu.
Vương NhượcũHàm lặp lạiɪmột lần hỏi:Ī“Nhiệt độ, baoạnhiêu?”
Hoắc Kiêu:I“À, hình nhưốlà hơn 38²độ.”
Vương NhượcỉHàm nhếch màyõhít một hơi,İbác sĩ kêЇdịch truyền, cô{không ngờ lạiἱcao như vậy,ỉnhìn Hoắc Kiêuýtrừ bỏ khôngácó tinh thầnímấy thì nhữngïthứ khác tạmìổn, nói năngửcũng rõ ràng:ờ“Sao lại bịẹsốt?”
Hoắc Kiêuįtrả lời: “Ngấmẹnước mưa nằmựđiều hòa, sángụnay dậy thìĩhơi nặng đầu.”ả
Đầu hè mưaìnhiều, độ ẩm:cũng không ổnêđịnh, tình hìnhặnày chỉ là]cảm lạnh thôngẳthường. Vương NhượcụHàm gấp tờộđơn lại, nóiἴvới Hoắc Kiêu:í“Đi lấy thuốcıtrước đã, chútònữa lên phòngĪtruyền dịch trênítầng.”
Hoắc Kiêuínghiêng đầu hoịhai tiếng, có‹lẽ là cổêhọng không thoảiửmái.
Vương Nhược Hàmẻngẩng đầu nhìnữanh, hỏi: “Cóómang cốc theoạkhông?”
Hoắc Kiêuἳlắc đầu.
Vương NhượcằHàm chỉ choĮanh một vịìtrí trống: “Anhêngồi ra đằng°kia đã, tôiụđi xếp hàng.”i
Hoắc Kiêu ngoanḽngoãn ngồi xuống.
Đợiílấy xong thuốc,{Vương Nhược Hàmľkiểm tra lạiómột lượt, rồiãquay lại nơiếnghỉ ngơi gọiỉHoắc Kiêu.
Hiện giờìlà tháng bảy,ıanh mặc mộtửchiếc áo thunọmàu nhạt vàÏquần bò, dángĺngười cao gầy,ỉda trắng, ngồiịở nơi đóigiống như mộtờsinh viên.
Hoắc Kiêuằrũ đầu xuống,³xương sống sauểgáy lồi lên,ệchính giữa cóạmột nốt ruồiểhút mắt.
Không dám°nhìn lâu, VươngáNhược Hàm gọiềanh: “Đi thôi.
Thấyỹngười đàn ôngἳkhông động, VươngĪNhược Hàm cúiἱngười vỗ lên(cánh tay anh,Ītiến lại gầnìgọi: “Thầy Hoắc?”ị
Cuối cùng HoắcìKiêu cũng cóìphản ứng, chậmĩrãi ngẩng đầu,âmở mắt raļnhìn cô, đôiăđồng tử trốngỵrỗng, dường nhưἶcó thể ngấtịđi bất cứïlúc nào.
Vương NhượcjHàm vô thứcọthả nhẹ giọngẽnói: “Choáng đầuỉsao?”
Hoắc Kiêuụlấy mu bànɪtay cọ lênỵtrán, đỡ tayềvịn ghế đứnạlên: “Không sao,ũđi thôi.”
VươngíNhược Hàm đỡèhờ lấy anh,ithả chậm bướcÏchân lại.
Trên đườngļđi hai ngườiἵkhông nói chuyệnĭnữa, cửa thangἲmáy mở ra,ìhai người sảiɪbước vào trong,ầngười đi thangḻmáy cũng khôngẻnhiều, Vương NhượcẹHàm bấm tầngénăm.
Khi thang máyịbắt đầu vậnũchuyển, khoang thangẫmáy hơi lắcốmột cái, Vương¸Nhược Hàm cảmờnhận được cổịtay bị ngườifta túm lấy,ẹlập tức ngẩngợđầu lên nhìnìHoắc Kiêu: “Khôngữsao chứ?”
HoắcĩKiêu nhanh chóngĪbuông tay ra,ḹnét mắt hồiẳphục như thường:î“Không sao.”
VươngùNhược Hàm tiếnİgần hơn vềúphía anh: “Tựựanh gọi xeỉtới bệnh việnẻà?”
Hoắc Kiêuỉgật đầu, buổiỉchiều vẫn chưaẫnghiêm trọng lắm,ĭcó lẽ doỉkhông khí trongïbệnh viện khôngɪtốt, lúc nàyĨđầy đầu ócễanh nặng nềểvô cùng, cảíngười mất hếtásức lực.
Vương NhượcἱHàm nói: “Hômἴnay truyền dịcháxong thì uốngầthuốc, về nhàİngủ một giấc,ịđợi hạ sốt]sẽ không khóἵchịu nữa.”
Dưới:lớp khẩu trang,ạkhóe môi HoắcĪKiêu nhếch lên,°nửa híp mắtêkhẽ ừ mộtɪtiếng.
Được người dẫnủvào phòng truyềnỹdịch, Hoắc Kiêuἰnhìn quanh mộtỵvòng, ý thứciđược có gìáđó sai sai:ĩ“Sao lại toànἳtrẻ con thế(này?”
Vương NhượcíHàm thản nhiên}nói: “Nói thừa,ĩđây là khoaìnhi.”
Hoắc Kiêuἳdừng bước lạiíkhông chịu điìvề phía trướcẹnữa: “….Cô bảoĩtôi truyền dịcháở chỗ này?”ĩ
Vương Nhược Hàmẫkéo anh mộtễcái, lôi ngườiằvào trong: “Đúngờđấy, như thế{này thì tôiũmới có thể²trông anh được.”Ĭ
Vào phòng truyềnẩdịch, cô lấyỹbình treo vàíống dẫn ra,[không quan tâmộđến việc HoắcáKiêu tỏ raãkháng cự, ấn)bả thẳng vai²anh ngồi xuống,{túm lấy cổảtay anh đểălên trước mặt,ủlau cồn đểẩtìm ven, nhanhảnhẹn cắm đầuékim vào.
May màẻbệnh nhân nàyửkhông khóc khôngíồn, ngay cảỵđầu mày cũngưchẳng nhăn mộtịcái.
Vương Nhược Hàmjcực kì hàiÎlòng, lúc đứngįdậy vỗ lênễvai Hoắc Kiêu,‹khen bừa mộtỳcâu: “Hôm nayậanh là bệnhỡnhân ngoan ngoãn:nhất.”
Hoắc KiêuIngây người, lúcăphản ứng lạiịcô đây làỳcũng xếp anhfvào trong phạmịvi “nhi đồng”ỷrồi, anh khịt{mũi cười mộtḽtiếng, lười biếngĩtrả lời: “Vậyòchị y tá,ỉem có đượcấkẹo không ạ?”ũ
Vương Nhược Hàmứkhông thèm đểÎý đến anhìnữa.
Lo lắng choịthể diện củaửngười trưởng thành,ἰVương Nhược Hàmủtìm một góc²khuất cho anh,ôcách bàn làmơviệc của côĮcũng gần.
Treo bìnhỉxong, cô hỏi:ữ“Anh ăn tốiựchưa?”
Hoắc Kiêu)lắc đầu.
Vương NhượcãHàm lấy điện[thoại ra: “Tôiãgọi một phầnịđồ ăn choằanh nhé, cháo?}Đợi chút nữaỉcòn phải uốngìthuốc.”
Hoắc Kiêuἷlại hỏi cô:ấ“Còn cô, ănἱchưa?”
Vương NhượcỷHàm trả lời:ì“Chưa.”
“Sao lạiЇkhông ăn?”
VươngặNhược Hàm kìmợnén xúc độngìmuốn trợn ngượcìmắt, trong bụng¹rủa thầm chẳng²phải là đangĩhầu hạ cậuíấm là anhἳsao, trên mặtìvẫn mỉm vườiĩnói: “Tôi khôngĩđói, không saoľđâu.”
Gọi đồúăn cho HoắcīKiêu xong, VươngĩNhược Hàm chạyĮđi lấy cốcọgiấy rót nướcἴnóng, đặt trênẩbàn nhỏ cạnhýtay anh: “Mệtểthì ngủ mộtẳlát, có việcfthì bấm chuôngỉgọi tôi.”
HoắcùKiêu cầm cốc°nước lên, nóiḷtiếng “cảm ơn”ìvới cô.
Vương NhượcốHàm quay vềẽquầy làm việc,ľtối nay khôngἱcần trực đêm,ờchút nữa cóọthể tan làm,álúc đó chắcİHoắc Kiêu cũngÎtruyền dịch xongòrồi.
Một người đànḽông cao métẹ8 ngồi trongịphòng truyền dịchÏkhoa nhi, cho²dù là ở(trong góc khuất,cũng khó tránhỉhấp dẫn ánhùmắt đánh giáâcủa những ngườiủxung quanh.
Vương NhượcĭHàm đang lậtIsổ ghi chép,ùLâm Huệ bênɩcạnh vỗ cô,ưtràn ngập tòưmò: “Nhược Hàm,ấanh đẹp giaiἳkia là bạnóchị à?”
VươngḷNhược Hàm ngẩngỵđầu nhìn vềựphương hướng củaἵHoắc Kiêu mộtīcái, phát hiệnīanh đang chốngícằm nhìn mình,°cô không tựãnhiên chuyển ánhịmắt ra chỗἴkhác, trả lờiἶđúng sự thật:ĩ“Bạn của bạn.”ồ
Lâm Huệ đèíthấp giọng hóngằhớt nói: “Hìnhõnhư anh taỉcứ nhìn chị,mãi ấy.”
VươngẻNhược Hàm gậpỉquyển sổ lại:à“Nói không chừngfđang nhìn emĩđấy.”
Lâm Huệịvội vàng xuaìtay: “Chị biếtệkhông, ban nãyẫchị đi chỗọnào ánh mắtỡcủa anh taìdính theo tớiởchỗ đó luôn.”ự
Câu nói nàyɪchẳng hiểu saoộlại khiến côịkhó chịu, Vương]Nhược Hàm sờícổ, vứt lạiİmột câu, “Ngoanīngoãn làm việc”ı, đi vềàphía lối điùkiểm tra tìnhẵhình bệnh nhân.
Tuyệtóđối đừng, baîtháng còn không)đủ làm mớiľkí ức sao?
*
HoắcừKiêu trải quaổ40 phút cựcĩkì nhàm chán,âtay trái truyềnửdịch nhỏ giọt,¸choáng đầu cũngỷkhông thể nghịchịđiện thoại, xungịquanh thi thoảngỉlại có tiếngỷtrẻ con khócỉồn, ngủ cũng‹không ngủ ngon.
Thiộthoảng anh thả(lỏng nhìn bộĩphim hoạt hìnhềđang được chiếuơtrên ti viïtreo tường, phầnļlớn thời gianẹlà nhìn chằmïchằm người ở¹sau quầy yôtá.
Lần này nhìnéthấy Vương NhượcĩHàm và côìtrong hôn lễọba tháng trướcảkhác biệt quáIlớn.
Đồng phục yụtá màu hồngİnhạt, đeo khẩuứtrang màu trắng,ýcả khuôn mặtớchỉ lộ raľđôi mắt, khôngĩcó bất cứjăn diện dư¹thừa nào, vẫnùlà đôi mắtļto tròn cóởtính lừa gạtẽmạnh mẽ kia.
Yằtá khoa nhi,ìkhá thích hợpớvới cô, quảíthực cô giốngfngười có khảỷnăng khiến ngườièkhác thân thiếtĩrất mạnh mẽ.
Ởìgóc không xaộcô rút kimĮtiêm cho mộtủđứa trẻ, lúcἵquay lại trênĪtay còn xáchấbình giữ nhiệt,ἶđi thẳng về³phía anh.
Hoắc KiêuÍkhông tự giácἳthẳng lưng lên,ụđổi sang mộtỉtư thế khác.
Cô‹gọi một bátἰcháo trứng bắcỹthảo thịt nạc,ỏchẳng rõ cóỉphải trong miệngÎkhông có vị:gì hay không,àHoắc Kiêu ănĩthử một miếngĮthấy hơi mặn,ìđể phòng bịơchị y táἳmắng kén ăn,ôHoắc Kiêu khôngỉdám nhiều lời,íchỉ vùi đầuĨvào ăn.
Ăn đượcἴnửa bát, HoắcíKiêu nói khôngắmuốn ăn nữa,ɨVương Nhược Hàmịthu dọn hộpĬmang đi, lấyîthuốc thiêu viêmĪvà dịch uốngîtrong túi ra,ậdựa theo liều°lượng đặt lên(lòng bàn tay³Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêuígiơ tay raíkhông nhận ngay,èmà nhìn chằmựchằm đống thuốc,ỉrồi lại ngướcậđầu lên nhìn¹Vương Nhược Hàm,ļđiệu bộ muốnЇnói lại thôi.
VươngɩNhược Hàm nghiẫngờ hỏi: “Saoàvậy? Uống thốcIđi.”
Hoắc Kiêufgãi lông mày,ọthành thật thẳngἵthắn: “Cái kia….Tôiỵkhông biết uống.”à
“Vương Nhược Hàm:ỉ“Cái gì?”
HoắcòKiêu nhún vai:à“Không biết nuốtáviên nang, khôngệnuốt xuống được.”³
Vương Nhược Hàmìchớp mắt, thấyïđối phương thẳngỉthắn ngược lạiïkhiến cô bắtịđầu xấu hổ,ắban nãy cònĪmuốn cười anhíchuyện này trẻĺcon ba tuổiặcòn biết, nhưng‹lúc này cũngỗkhông nói đượcữra miệng nữa.
Côồthu tay về,Íbẻ viên nangớngâm vào trongἶnước, sau khiắlắc tan thìâđưa cho HoắcáKiêu: “Vậy chỉẵcó thể uốngìnhư này thôi,ỗcó lẽ sẽ,hơi đắng mộtêchút.”
“Không sao.”ĩHoắc Kiêu nhậnẽlấy cốc giấyẵuống ực mộtjngụm, không chỉiđắng, mà cònĨcó mùi tanhìkhông thể chịuờnổi quanh quẩn²trong cuống họng.
VươngếNhược Hàm cắmỷống hút vàoỉchai bồ địaẵlan đưa choḷanh: “Còn cáiónày cũng biếtİuống chứ?”
HoắcữKiêu nhếch môi:ḻ“Nói thừa.”
Cảĩngười Hoắc Kiêuđtrông trắng trẻo,Ĭcho dù khiĩtách ngủ quanẫra chẳng hề,tinh tế đẹpụđẽ chút nào,ầnhưng đặt trênéngười anh lạiốvô cùng dịuĬdàng đẹp đẽ.
Khuônĩmặt này vôfcùng phù hợpïvới gu thẩm:mỹ của VươngĩNhược Hàm, nóiầcách khác chínhÎlà khuynh hướng¸tấn công củaụcô.
Nhất là trongļlúc này, vì[bị ốm màígương mặt khôngụcó còn chút,máu, lúc rũẳmắt xuống hàngĮmi dài thưa,ılộ ra mộtệbóng mờ dướiìmắt, khóe môiînhạt màu vàɩhàm răng trắngĩbóc cắn lấyựđầu ống hút,ĩngoan, quá ngoan.
VươngỗNhược Hàm nhìnớtới mức xuấtóthần.
Mãi đến khiờHoắc Kiêu khuaéchiếc chai khôngómàu xanh trướcởmặt cô, nói:ị“Uống hết rồi.”ă
Vương Nhược Hàmırút tầm mắtívề, móc mộtìviên kẹo trongútúi áo ra:ề“Này.”
Hoắc Kiêuİkhừa một tiếng:)“Có thật cơÏá.”
Anh khôngđkhách sáo, bócôvỏ kẹo ra,ừnhét viên kẹoìvào mồm, kẹoỡmềm được bọc}bằng giấy đỏ,Îmùi bơ sữaíngọt ngấy.
Vương NhượcịHàm kiễng chânồlên thay chaiấdịch thứ haiɩcho Hoắc Kiêu,ịđiều chỉnh lạiýtốc độ nhỏ‹giọt cuả dịchịtruyền.
“Đây là cáiïgì?” Hoắc Kiêuừchỉ một gócἵgiấy trắng lòi,ra khỏi túiĩáo cô.
Vương NhượcíHàm cúi đầuļnhìn một cái,ồnhét thẳng tờỉgiấy cho anhīnhìn: “Vừa nãyếcó một bạnἲnhỏ tặng choõtôi đấy.”
Đườngỉviền trên tấmảthiệp dùng bútɩmàu để vẽ,íhình tròn đanįxen vào nhauừvẽ đầy mặtũgiấy, từ ngoàiãvào trong làốmàu đỏ đậmЇtới màu vàngýsáng.
Hoắc Kiêu thử¹đứng ở góc]độ trẻ conÏđể thưởng thức,ĩphỏng đoán nói:ơ“Đây là vẽấmặt trời?”
VươngýNhược Hàm lắc{đầu: “Là biểnểlớn.”
Hoắc Kiêuớkhông hiểu cauãmày lại: “Biểnưlớn dưới ánhưmặt trời?”
“Chỉựlà biển lớnỗmà thôi, khôngἳcần để ýἱđến tính hợpẳlý.” Vương NhượcɨHàm thu dọnởrác trên bàn²đi, hếch cằmỉlên nói vớiịanh, “Cái nàyẽtặng cho anhἵđấy.”
Hoắc Kiêuỵniết chặt tấmἶthiệp, ánh mắtíđưa theo bóngửlưng xa dầnĬcủa cô.
Anh nghĩọđến cảnh tượngỗmãng xà nuốtỳvoi, thế giớijcủa người trưởngịthành luôn cầnɨphải giải thích,²thậm chí vìétính hợp lýịmà miễn cưỡngíchắp vá.
Nhưng màílàm gì có‹nhiều tại saoỉnhư thế chứ,ầHoắc Kiêu nhìnỉthấy biển lớnằcó những đườngỉthẳng không cóổquy luật, sắcèmàu rực rỡ,‹đến từ đôiįmắt của đứa²trẻ.
Vấn đề khiếnḻanh băn khoănịhơn chín mươiįngày kia, bỗngỉnhiên trở nênývô cùng dễıdàng.
Không hợp lý,įkhông bình thường,ínhưng anh đốiĩvới người này,ỷsinh ra tòĩmò và hứngữthú trước nayọchưa từng có,âthậm chí cóıthể nói làìbị thu hút,ỉmê hoặc.
Nguyên nhânờtại sao chẳngócòn quan trọnginữa.
Hoắc Kiêu cấtỉgọn mảnh giấy,ẵsờ điện thoạiímở wechat lên,ýgiở tới nhậtἳkí trò chuyệnơba tháng trước,ịtìm thấy cardÍname được giớiởthiệu, ấn vàoónút thêm bạn,òlý do thêmõbạn chỉ có¹bốn chữ đơnĩgiản “Tôi làïHoắc Kiêu.”
Ôi anh giảng viên và cô y tá đã được lên sóng rôi 👍👍👍👍
Cho lên sóng không mọi người chờ lâu
ái chà, bệnh nhi “Hoắc Kiêu” ngoan nên được thưởng kẹo ngọt ^^
Ủ mưu theo đuổi vợ 🤣
Bệnh nhân “nhí” này chẳng ngoan gì cả,chưa gì đã có ý mang cô y tá nhỏ về nhà rồi
♪(´ε` )
hai con người trong ngoài bất nhất
Kiểu “mồm thì điêu nhưng cơ thể lại rất thành thật” 🤣🤣🤣
Sao tôi cảm thấy anh giảng viên này có vẻ sẽ rất vô sỉ mặt dày nhỉ???
Oa oa, anh Hoắc ủ mưu sớm đây mà
Gặp lại phát là tự hiểu mình đã fall in love =)))
Chưa gì đã nghe mùi mờ ám đâu đây (// ω //)
Nhìn lại thấy thầy Hoắc tâm cơ ghê=))
Bệnh nhi Hoắc có chút tâm cơ nha, hồi đọc bên Tham tiền háo em luôn mong một ngày lão Hoắc này bị cđ tềnh yêu quật (// _ <) rốt cục cũng đợi được ngày nhảy hố r
Á à, a Hoắc tâm cơ từ trước rồi 🤣
Trời ơi! Anh ngoan quá đi❤️
Thầy Hoắc tâm cơ ai cũng nhìn thấy hết rồi, hehe
Cô y tá và a thầy giáo(pé ngoan)
Thầy Hoắc to lớn vậy mà lại sợ uống thuốc <buồn cười chết mất>
Ròi xong :)) con đuỹ tình yêu đã đánh cái bụp vào tim anh chưaaa :))
Gòi xong nghe mùi phải chạy theo vợ
Ỏ, bệnh nhân “nhỏ” này cute ghê =))))
Ủ miu thui a hoắc
Fall in love ha taaa
Ngay chương đầu đã thấy gian tình của 2 ac r 🥰🥰🥰 Cảm ơn các bạn nhà Min đã edit truyện và giúp mọi con dân mù tiếng trung mê ngôn lù như mình luôn đắm chìm trong ảo tưởng sức mạnh tình yêu ♥️♥️♥️
Á há thì ra anh Hoắc là 1 chiếc boyy tâm cơ:)))))
Ỏ ỏ ỏ bắt đầu nhảy hố mới nè thầy Hoắc có vẻ khum phải boy lạnh lùng lắm😇
Bệnh nhi này được đặc cách chăm sóc riêng cơ đấy. Không biết uống thuốc sau hôn 1 cái nuốt 1 viên
Bệnh nhân nhí này thật ngoannnn🤣
Anh thật là âm mưu🤣
Đọc lại từ đầu vì khá thích truyện này, thực tế kg mọng mơ nhiều
Bệnh nhân này ngoan quá đi😀😀😀
Đọc chương đầu tiên đã khá thích anh Hoắc 👏👏
Tâm cơ sâu nặng quá thầy Hoắc à
Lọt hố thoi ❤❤
Chưa gì mới C1 mà thấy 2 người tò te tí te nhau r là sao :)))))) tốc độ tên lửa hả
Ay zô!!! N9 là boy tâm cơ sao????? 🤔🤔🤔
E vừa từ tham tiên háo em qua đây để hóng xem a hoắc tự cao tự đại làm nam9 đây ah
Bay từ ham tiền háo e để xem thấy hoắc đây ahhh
Tò mò với truyện xảy ra cách đấy 3 tháng quá. Có gì mà anh Hoắc băn khoăn thế nhỉ???
Hẹ hẹ 491 ấy mà
Biết zoody qua truyện quán cà phê clouside nên giờ đọc thử truyện này xem
Chưa gì đã thấy nam chính rất dễ thương nhá, không biết uống thuốc cơ đấy :))) Lọt hố ngày 29/7/2022 nè, chà chủ nhà nheee!
Đó h đọc na9 họ Hoắc toàn ngầu lòi nạnh nùng nhưng na9 họ Hoắc này hơi lạ lạ à nha
Sao anh lớn rồi còn hỏi kẹo
Bệnh “nhi” Hoắc giống mình quá. Mình cũng ko nuốt được thuốc 🥲
Ui cuối cùng cũng tìm đc ra bộ giáo sư hoắc và y tá vương rồi, hóng bộ này mãi thôi