CHƯƠNG 2: CON CỪU TRONG CHIẾC RƯƠNG
DỊCH: MIN
Truyện được dịch và đăng tải miễn phí tại: minstb94.wordpress.com
Cuối cùng chai nước muốiἶchỉ còn vàiùgiọt, Hoắc Kiêuỏđang định bấm¹chuông gọi yỉtá, tầm mắtiđã xuất hiệnéthêm một bóngἴngười.
Vương Nhược Hàmἶđã thay quầnỏáo đời thường,ìcô mặc áoĩthun ngắn tayýmàu hồng vàɪchân váy bò,ễkhẩu trang mócjtrên cổ tay,ývốn vẻ ngoàiũcủa cô đãỡnhỏ nhắn, buộc¸thêm tóc đuôiõngựa cao, nhìnạgiống như mớiẵhơn hai mươiḽtuổi.
“Tan làm rồiạà?” Hoắc Kiêuãhỏi.
Vương Nhược Hàm‹rút kim giúpẹanh, cầm túiìthuốc kia lên:ú“Ừ, đi thôi,ưtôi tiễn anh.”ẽ
Dường như sợềgây ra hiểuilầm, cô kịpũthời bổ sungâthêm: “Là ChuạDĩ bảo vậy.”ĭ
Hoắc Kiêu dịuịdàng cười, vôựcùng thấu thiểuɩlòng người: “Tôiỹbiết, làm phiềnácô rồi.”
Bãiíđậu xe cho[nhân viên, VươngîNhược Hàm tìmĨthấy vị trí}đỗ xe, mócừchìa khóa ra²mở khóa.
Cô kéoịcửa xe ra,)liếc thấy ghếìphụ lái cóẻmột đống chuyểnểphát nhanh lớnĩnhỏ đang nằmõchỏng chơ, cóỷlẽ là mẹúcô để lại,íchiếc xe thayícho việc điỉbộ này bìnhềthường là haiĨmẹ con côýthay nhau lái.
VươngđNhược Hàm chưaἲkịp mở miệng,ữđã thấy HoắcờKiêu cong eoằôm chiếc thùngĩkia lên, mởòcửa sau đặtívào, sau đóắquay lại ngồiụlên ghế phụìlái.
Cô khép miệngἴlại khụ mộtôtiếng, nuốt câuľvốn đang định‹nói về, khởiìđộng xe chạyồra đường.
Cân nhắcíđến còn cóïmột bệnh nhânἴđang sốt, VươngụNhược Hàm tắtỉnhạc trong xeĩđi, cũng khôngãmở điều hòa,ẳcửa sổ mởímột khe nhỏἱcho gió đêmἲtự nhiên lùaỳvào.
Khách sạn màằHoắc Kiêu ởḽcách bệnh việnốkhoảng chừng haiỹmươi phút điẩđường, lúc sắpļtới nơi, Vương{Nhược Hàm mởỡmiệng dặn dòɪanh: “Mai ngàyļkia đều phảiịtới truyền nước,ỵhết sốt thìựkhông sao, haiễngày nay khôngìcó việc gìễthì uống nhiềuỹnước vào, duyẳtrì độ ẩmếcho cổ họng,ẽnhất là anhựlại làm giáoỉviên nữa.”
HoắcẵKiêu không trảɨlời, chỉ hỏi:ỹ“Ngày mai côăcó đi làmЇkhông?”
Vương NhượcãHàm trả lời:ù“Sáng mai đếnỗbuổi chiều, ngàyḷhôm sau trựcõca đêm.”
HoắcἴKiêu gật đầu:ẳ“Tôi biết rồi.”³
Ngã tư hiểnÎthị đèn đỏ,èVương Nhược Hàmậthả chậm tốcἱđộ, cô nghiêngụđầu nhìn HoắcìKiêu một cái,ἳtrong lòng tràn²ra một cảmữgiác lạ lùng,[nhưng lại khôngЇcách nào nóióra được loạiệkhông tự nhiênínày.
Cô chọn cáchĩbuông tha, làmịlơ đi ámũthị thăm dòimập mờ của:đối phương.
Trước khiữxuống xe, VươngÎNhược Hàm đưaễtúi thuốc cho[anh: “Trên hộpịcó viết liềuľlượng, nhớ uốngôthuốc đúng giờ.”í
Hoắc Kiêu nhậnịlấy, nói với°cô: “Đến nhàũnhớ gửi tinĩnhắn cho tôi.”â
Chỉ xuất phátἶtừ lịch sựỷcơ bản, VươngẹNhược Hàm khôngĩđể bản thânɪmình nghĩ nhiều:ī“Được.”
Lời mờiồkết bạn lầnìnày cô chấpẩnhận, nhưng quyếtậđịnh đợi đếnõba ngày sauỡsẽ xóa đốiḻphương, không cần:thiết để lạiĩlàm gì, lầnɨnày chỉ làộngoài ý muốnềmà thôi.
Buổi trưaíngày thứ hai,íVương Nhược Hàmĩvừa ăn cơmăxong thì nhìnêthấy Hoắc Kiêuỏở cửa phòngĺtruyền dịch.
Anh khôngầđi vào, dựaîlưng vào tườngɪnghịch điện thoại,(tư thái nhãnônhã, giống nhưɩđang đợi người.
Bỗngỉnhiên Vương NhượcụHàm rất muốnÏcười, cô kéoỷkhẩu trang lên,ỡđi qua gọiianh: “Thầy Hoắc.”ô
Hoắc Kiêu ngẩngíđầu, nhìn thấyỉlà cô, anhỵthẳng người dậyícất điện thoại,ĩbáo cáo nói:á“Vừa đo nhiệtìđộ, hạ rồi.”İ
Vương Nhược Hàmấgật đầu, đưa{anh vào phòngởcắm kim tiêm.
Thấy{trạng thái của¹anh đã tốtÎlên, chẳng quaἲgiọng nói cóửhơi khàn, cơnỉho còn nghiêmọtrọng hơn hômἱqua.
Vương Nhược Hàm(niết cổ tayĺcủa anh, vôắý liếc mộtḽcái, nhưng vìứvậy mà phânýtâm.
Bàn tay vàỵgương mặt HoắcɨKiêu không ănữnhập với nhau¸cho lắm, khôngủphải là dạng²thon dài gầyụgò, lòng bànứtay rộng rãi,ἴkhớp ngón tayỏhơi thô, từngầđốt ngón tayũrõ ràng, móngũtay cũng rấtễngắn.
Đứng trên gócļđộ của yìtá, tay nàyịrất dễ tìmẻven, đứng trênịgóc độ phụẽnữ mà nói,ìđôi tay nàyấvô cùng cóĬsức hấp dẫnícủa đàn ông.
Khôngĩtự giác liênḻtưởng tới cảnhỗtượng nào đó,ịVương Nhược Hàmḷnhư bị thầnĩchú cố định,ıđột nhiên quênũmất giây tiếpựtheo phải làmụgì.
Tâm tư bayἰbổng của côÏbị hai tiếngἲho gọi về,òHoắc Kiêu dùng[mu bàn tayễcọ lên vùngếtrái khế, nhìnɨvẻ mặt trôngïrất không thoảiîmái.
Vương Nhược Hàmýcau mày, lậpữtức quay vềïtrạng thái làmỳviệc, hỏi anh:į“Cổ họng ngứa[à?”
Cơn hoắcủa Hoắc Kiêuɩcòn chưa ngừngừlại, khó khănỉlắm mới thởἷphào một hơi,}anh mở bìnhỹgiữ nhiệt uốngímột ngụm nước:ể“Họp cả buổiìsáng, có khảỡnăng là khôngăkhí không tốtĩlắm.”
Vương NhượcòHàm cầm lấyịtờ bệnh ánÎcủa anh, bảoἰanh vào phòngẩtruyền dịch ngồi]tìm một chỗóngồi xuống, côɩđi tìm bácfsĩ kê thêmẵchút thuốc trịởho.
Có lần thứìnhất, ngày hôm³nay Hoắc Kiêuầngồi trong phòngỳtruyền dịch nhiḻđồng này đãũtự nhiên hơnửnhiều, mặt khôngìđỏ tim khôngèđập, còn cóíthể trò chuyệnıđôi câu vớiἵcô bé ngồi{bên cạnh nữa.
LúcḻVương Nhược Hàmĭquay về thìừthấy anh đang(dạy tiếng Anhợcho bạn nhỏ,ɨhospital là bệnhưviện, doctor làỵbác sĩ, lúcınói đến nurse,ỏHoắc Kiêu chỉỷvào Vương NhượcầHàm đang điýtới: “Nurse chínhõlà người này,ầchị y táựxinh đẹp.”
Khôngĩhề có sựÎphòng bị bỗngịnhiên bị lôiẹra, Vương NhượcứHàm cứng đờḻtrong giây lát,ỉhai má bốcἱkhói, dịch tầm[mắt ra chỗÎkhác cố ýịnói: “Bị ốmЇcòn lên lớpớcơ, thầy Hoắc?ựĐau cổ họngɩthì bớt nóiịlại chút đi.”ì
Hoắc Kiêu ngheịlời câm miệng.
Kiểmỉtra tốc độảnhỏ giọt củaἷdịch truyền, VươngẽNhược Hàm hỏiộHoắc Kiêu: “Buổiệchiều không cầnơtham dự buổiĮhội thảo gìặđó à?”
HoắcảKiêu ngẩng đầuúlên nhìn cô:‹“Cần mà, nhưngïxin nghỉ rồi.”ợ
“Vậy buổi tốiúanh…..” nói đượcỗmột nửa, VươngfNhược Hàm mớiĮphản ứng lại,ữkịp thời phanh°gấp không tiếpẩtục nói nữa,jkhông lộ raòbất cứ cơ}hội nào choĭđối phương.
Trong mắtựHoắc Kiêu mangıtheo ý cười.
Truyềnẩxong nước muốiôvẫn chưa tớiḻthời gian tanílàm, Hoắc Kiêuḹđợi Vương NhượcìHàm nửa tiếng.
Haiἰngười một trướcịmột sau tớiẻbãi đậu xe,ỉtrước khi lênľxe, Hoắc Kiêuἱmở lời: “Cùngἴnhau ăn bữaùcơm đi.”
Giọngíđiệu đề xuất‹yêu cầu củaặanh rất nhẹįnhàng bình thường,ĩnhưng Vương NhượcĩHàm lại cảmįthây ngạc nhiên,ìcảnh giác nhìnỉanh: “Tại sao?”ủ
Hoắc Kiêu giảnÍlược nói: “Hômịqua cô mờiẽtôi ăn cháo.”ã
Cho nên hômĭnay phải trảİlại nhân tình,ívô cùng hợpἷtình hợp lý.
VươngĩNhược Hàm ngẫmÎnghĩ rồi gậtỵđầu đồng ý:ĭ“Được thôi, anhḽmuốn ăn gì?”ľ
Hoắc Kiêu nói:ấ“Xem cô đi,‹tôi thì thếįnào cũng được.”ì
Cuối cùng VươngĭNhược Hàm chọnímột nhà hàngἷlẩu cháo.
Lúc này,vẫn còn sớm,ĩmới hơn bốnḽgiờ chiều, sảnhĩlớn chẳng cóẻmấy khách.
Vương NhượcứHàm đánh dấuứlên thực đơn,ếHoắc Kiêu dùngìnước ấm rửaầqua bát đũa.
Lúcīđưa bát đũa[cho cô, HoắcầKiêu hỏi: “Côảăn cháo cùngứtôi, buổi tốiưcó đói không?”ò
Vương Nhược Hàm¸lắc đầu: “Khôngẹsao, buổi tốiètôi ăn ítİlắm.”
Yên lặngĩăn một bữaácơm, cổ họngếHoắc Kiêu đauềnên không lắmἵmồm, Vương NhượcửHàm cũng khôngôchủ động bắtếđầu chủ đềẩgì.
May mà haiἷngười thuộc dạngĺsẽ không khiếnĺmình trở nênĩxấu hổ, chuyênĮtâm ăn cháoẹăn đồ ăn,égiống như ngẫuĩnhiên ghép bànẹvới nhau, khôngữai làm phiềnỉai.
Sau khi ănệxong, Hoắc Kiêuἶkhông để VươngìNhược Hàm đưaĨmình về nữa,ẹbảo cô vềĭsớm nghỉ ngơi.
“Àľđúng rồi.” Mới°đi hai bước,ĪVương Nhược Hàmĩquay người lại,íHoắc Kiêu vẫnơđứng tại chỗỳkhông động, “Tôiủgiúp anh đổiớloại thuốc khác,õthuốc kê lầnļtrước đừng uống(nữa, trong phòngưchú ý thôngơgió, hít thởỉkhông khí trongòlành nhiều mộtăchút.”
Hôm nayỉlà ngày nắngỉđẹp, sắp tớiἱhoàng hôn, ánhİnắng giống như,đổ ra toàn}bộ nhiệt tình,ἱmàu vàng kimũrực rỡ phủľlên mọi nẻoẩđường của thànhḷphố.
Lúc Hoắc Kiêuửkhông nói chuyệnẫtrên miệng luônètreo nụ cười,°cho nên cóìvẻ hiền hòaĩthân thiết, anhờgật đầu vẫy:tay, bảo côḻlái xe cẩnîthận.
Vương Nhược Hàm]không nói gìẳnữa, hai ngườiểtạm biệt nhauỉbên vỉa hè.
Lúcİquay về nhà,ἳVương Nhược Hàmìvừa ấn nướcórửa tay khửĩtrùng để ởḹhuyền quan, vừaİgọi với vàoÎtrong nhà: “Mẹ?”(
Một giọng nữḷlanh lảnh truyềnļra từ phòngõbếp, mang theoưkhẩu âm địaốphương của KimịLăng: “Về rồiãà? Đồ ăn(sắp xong rồi.”ỉ
Vương Nhược Hàm[đẩy cửa kéoậra, thò đầuìvào trong: “Con[ăn ở bênḹngoài rồi.”
PhươngỷXuân Hoa sụἲmặt ngay lại,ỉbất mãn nói:]“Con ăn ởìbên ngoài saoễkhông nói vớiÎmẹ một tiếng?ịVậy xương sườnứhôm nay muaĩnhiều rồi.”
VươngĩNhược Hàm đèátay lên vaiôbà cười chuộcἱlỗi: “Chỉ ănậchút cháo thôi,ằchút nữa đóiốthì con ăn.”í
Phương Xuân Hoaõcảm giác đượcôcó gì đóợkhông đúng, híp)mắt đánh giáậcô: “Ăn cùngĩai vậy?”
VươngạNhược Hàm đãộnghĩ xong lờiịthoại: “Đồng nghiệpỳcủa Chu Dĩḷbị ốm hai}ngày nay, ở)bệnh viện củaıcon nhờ conăchăm nom, hômḽnay người taốmời con ăn²cơm.”
Phương XuânéHoa thất vọngìà một tiếng,ľlẩm bẩm: “Mẹẻcòn tưởng làíTiểu Tần nữaýcơ.”
Vương NhượcôHàm buông tayọra: “Không cóĩviệc con ănἶcơm với anhÏấy làm gì?”ứ
Phương Xuân Hoaĭnhìn cô mộtЇcái, ra vẻớthần bí: “ConÎkhông biết à?”ļ
“Biết cái gì?”Í
“Tần Dã và,Dung Hoan chiaỉtay rồi.”
VươngỉNhược Hàm chẳngìđộng tĩnh gì,ổlý trí nhắcỹnhở mẹ giàịcủa mình: “Bọnáhọ bình quânɩmỗi tháng đều]cãi nhau mộtệlần, hai ngàyữnữa là làmἷlành rồi.”
PhươngệXuân Hoa ghéảsát lại cô,ĩđè giọng nói:ị“Lần này khôngứgiống, nghe nóiἵDung Hoan đãɨchuyển khỏi nhàứmới rồi, dạoầnày chỉ cóľmột mình TiểuầTần thôi, hômỉqua mẹ gặpọdì Kiều, cònễbảo mẹ giúpḷđỡ giới thiệu{cô gái choìnữa cơ, mẹéthấy thật chẳng¸còn hi vọngɨgì đâu.”
VươngóNhược Hàm càoộtóc, còn ngờựvực: “Không đếnữnỗi chứ? Lầnἷnày sao lạiìcãi nhau?”
PhươngỡXuân Hoa nhúnồvai, xúc mónýăn cuối cùngĩra đĩa: “MẹÏhỏi rồi, LệíHà không chịu{nói, có lẽồlà ầm ĩîtới mức quá}khó coi.”
VươngêNhược Hàm mòÍlấy điện thoại,fnhật kí tròẻchuyện của côİvà Tần Dãỷdừng lại ởẫmột tuần trước.
___Nghỉἶngơi sớm mộtjchút.
___Em cũng vậy.
Ngayícả một câuịchúc ngủ ngonἵcũng không có,ïcó thể thấyờđược mối quanụhệ này xaêcách cỡ nào.
Xúcİđộng vừa vọtÎlên của côểdần lắng xuống,ỳcô nhận raîbản thân mìnhăchẳng hề cóἷlập trường đểơquan tâm, hơnïnữa còn cóạkhả năng dễầgây ra hiểuầlầm.
Vương Nhược Hàmánhét điện thoại‹vào trong túi.
VừaĨmở lời, PhươngạXuân Hoa lẩmìbẩm không ngừng:ề“Đầu năm nayìmẹ có nóiịvới con rồi,ầhai đứa nófhoặc là nămïnay kết hôn,ấhoặc là hoàn{toàn kết thúc,Ïcon xem, mẹẫnói cái gìįtrúng cái đấy.ởHàm Hàm à,ơvậy nên mẹìkhông giục con,ằmẹ thà conɪchậm rãi tìm,ảtìm đúng người,ừtuyệt đối đừng]vì suy nghĩÏcủa người khác{mà làm lỡìbản thân mình.”ì
Quanh đi quẩnἷlại chỉ cóẩchiêu này, VươngâNhược Hàm quaòquýt vâng dạĩhai câu, rờiḻkhỏi phòng bếpfquay về phòngἴngủ trên lầu.
Lúcấnằm trên giườngẻcô lôi điệnèthoại ra, mởẹnhóm bạn thân,ìtrước kia nhữngêlúc như thếợnày cô sẽἵchia sẻ tinâtức ngay, đểïchị em tốtĮtham mưu cho,ínhưng lần nàyẻcô hoàn toànằmất đi hứngỉthú, cô chỉĩlật lên trênứxem nhật kíἱtrò chuyện, rồiêném một iconịtỏ vẻ đãợđọc.
Lúc thoát raỳthì nhìn thấyÎmột tin nhắnЇmới, vừa nãyấcô quên không]nói với HoắcļKiêu một tiếng,àvội vàng trảụlời: Tôi vềïtới nhà rồi,Įquên không nói.
Đốiịphương nhanh chóngỉtrả lời: Được,ưchú ý nghỉìngơi.
Điện thoại trượtjtrên mặt chăn,ἵVương Nhược Hàmįmệt mỏi thởĩdài một tiếng.
Ngàyìmai phải trựcớđêm, cô quyếtḷđịnh hôm nayjngủ sớm mộtɪchút.
Ngày thứ ba,ĩtầm tám giờîHoắc Kiêu xuấtáhiện trước cửaàphòng truyền dịch.
Lúcừđó Vương NhượcjHàm đang ởừkhu phòng bệnh,ẽlúc Lâm HuệĪđi tới, khẽïnói bên taiīcô một câuộ“Anh đẹp traiïkia tới rồi”ī, Vương NhượcịHàm liếc côạấy một cái,ỳbảo cô ấyἵchủ đề này²đừng nói raἶngoài.
Cô kiểm traíphòng bệnh xongịquay về, HoắcịKiêu vẫn ngồiïtrên ghế ngoàiâhành lang.
Vương NhượcồHàm đi tới,ĩgọi anh: “ThầyĩHoắc.”
Nghe thấyềtiếng Hoắc Kiêuỉngẩng đầu lên,inhìn thấy làỗcô, cười hípêmắt nói: “Tôiìphát hiện raịcô đi đườngÎđúng là khôngícó âm thanhỉgì hết.”
VươngèNhược Hàm ngóờlơ câu này,)hỏi anh: “Đợiịtôi ở đâyĩlàm gì? BênĬtrong còn nhữngõđồng nghiệp khácfnữa.”
Hoắc Kiêuỉđứng dậy, điìtheo cô vàoītrong: “Cô lấyáven tốt hơn,¸không đau.”
Khôngἶbiết chọc đúngèdây thần kinhἵnào, Vương NhượcỳHàm phì cười:ũ“Anh có biếtĩtôi bị baoịnhiêu bạn nhỏécho vào danhỉsách đen rồijkhông?”
Hoắc Kiêu:ắ“Thế à?”
VươngửNhược Hàm bắtĭchước giọng củaḷanh: “Phải đó.”¸
Cắm xong kimítiêm, Hoắc Kiêuĩngồi chỗ cũɩtheo thường lệ,ĨVương Nhược Hàmấcầm bình giữ²nhiệt của anhưđi lấy nướcẻnóng, lúc đưaἴqua hỏi: “Hôm]nay đã đỡữho chưa?”
HoắcîKiêu gật đầu,ậcổ họng vẫnéhơi khàn, nhưngúkhông dữ dộiựnhư ngày hômảqua.
“Nhớ uống thuốcịlà được rồi,émùa hè bịἰcảm lạnh khóịchịu lắm, đừngìcứ ngồi trongẵphòng điều hòa,¹tới buổi tốiýkhông còn nắngùthì có thể:ra ngoài điỡdạo xung quanh.”ị
Vương Nhược Hàm[nói xong nhữngĮlời này, lúcĩngẩng đầu thìủnhìn thấy HoắcịKiêu đang nhìn:mình cười.
“Làm gìứđấy?”
Hoắc Kiêuỉnói: “Tôi phátổhiện cô kháỉdài dòng.”
Vương}Nhược Hàm vôầcùng cạn lời:ủ“….Được, tôi khôngĩnói nữa, anhftự thu xếpécho mình đi.”ẽ
Hoắc Kiêu thấy‹tình hình khôngɨổn, vội rờiìđề tài: “Tốiïnay phải trựcậban à?”
VươngĨNhược Hàm khôngЇvui ừ mộtátiếng.
Vẻ mặt HoắcọKiêu như cóĩsuy nghĩ gìộđó: “À, được.”ĩ
Hai tiếng truyềníxong dịch, HoắcậKiêu không lậpítức ra về,ἳchuẩn bị tới]trạm y táìchào hỏi vớiồngười ta.
Vương NhượcɪHàm nhìn thấyĬanh đi tới,ļmở miệng hỏi:à“Bên ngoài hìnhềnhư đang mưa,ɪanh có mangụô không?”
Hoắc¹Kiêu lắc đầu:ệ“Không sao, xeĩcủa tôi đang²đậu dưới bãi,âkhông ướt được.”đ
Vương Nhược Hàmónói: “Vậy được.”ẵ
Hoắc Kiêu giơĨtay lên: “Tôiổđi đây, tạm°biệt.”
“Ấy.” VươngẻNhược Hàm gọi,người lại, côắmặc đồng phục,đeo khẩu trang,ḽcả gương mặtốchỉ lộ raïđôi mắt, conIngươi to trònĮngập nước, trênómạng gọi nhữngỉngười như thếốnày là mắt}chó vô hại,ỳ“Đợi một chút,ểtôi có lờiẻmuốn nói.”
Ánhữđèn mờ tốiửnơi cầu thang,ḻcó người ở[bên dưới gọiɪđiện thoại, truyềnùtới tiếng vọngđlúc lớn lúcịnhỏ.
Hoắc Kiêu vẫnḹmang theo nụīcười hiền hòa,ἳhỏi cô: “Saoèvậy? Nói đi.”i
Vương Nhược Hàmâbước lên haiıbậc cầu thang,ụvớt vát chútIchênh lệch chiềuửcao giữa haiĬngười, khiến tầm°mắt của bọnĬhọ ngang bằngẩnhau: “Tôi sẽứcho wechat củaĩanh vào danh{sách đen.”
Côìcau mày, vẻímặt nặng nề,ịkhông giống nhưừđang nói đùa.
Độtfnhiên nói raẹcâu này, khiếnợHoắc Kiêu khôngЇbiết đâu màơlần: “Tôi cóἰchỗ nào khiếnícô khó chịu[à?”
Vương NhượcỗHàm nói: “Khôngòcó.”
Không thấuỉđược tâm tưịcủa cô, HoắcõKiêu hơi sốtļruột: “Hay làévì trước kia….”ỹ
Giống như đạpĮphải mìn, giọngễnói của VươngớNhược Hàm nặng°nề hơn, vộiãvàng ngắt lờiợanh: “Không phải.”İ
Sắc mặt HoắcếKiêu trầm xuống.
Cảmĩnhận được bầuỳkhông khí thayἶđổi, Vương NhượcЇHàm căn môiễđiều chỉnh hôọhấp, lúc sauảtiếp tục nói:ắ“Tôi không hốiĩhận, cũng luônơcảm thấy haiĭngày đó đối]với tôi làîquãng thời gianẽthoải mái vuiảvẻ mà trướcĩđây chưa từngḻcó. Nhưng tôi°không muốn đemơnó về tớiīhiện thực, tôiỉcũng không muốnỉbiết người trongínhà hoa làɩthầy giáo hayĩlà cảnh sát,ĺtên là gì,ἲbao nhiêu tuổi,ọtôi chưa từngḹnghĩ tới sauđnày, cũng khôngÏmuốn có.”
Cô³ngẩng đầu lên,ớnhìn người đànjông trước mặt,íbình tĩnh phánửquyết: “Tôi khôngựmuốn có thêmḷbất cứ dâyửdưa gì vớiìanh nữa.”
Mắtớchó long lanhấvô tội, côɨdùng đôi mắtạcó tính lừaỳđảo nhất đểủnhìn anh, bồiỉthêm một kíchÏcuối cùng: “Chẳngũphải anh cũngậnghĩ như vậyἳsao?”
Úi,lúc đầu cứ tưởng anh Kiêu cứ thế này là mưa dầm thấm lâu mà giờ chị thẳng thắn bảo cho anh vào blacklist thế kia thì chắc là con đường truy thê của anh còn gian nán lắm.Chị chốt câu đúng là không ngờ được luôn (╯°□°)╯
🤣🤣🤣 cũng k khác mấy
Ủa alo, chưa gì hết để bị từ chối thẳng mặt 🤣
Chưa kịp làm gì đã bị vợ cho vào danh sách đen😃Một giây đồng cảm với anh Kiêu
À anh là boy ngáo
Em còn tưởng đợt bị Chu Dĩ đánh thì anh bớt ngáo rồi,ai dè🤣🤣
🤣🤣🤣
Á hai anh chị có gì mờ ám hở
Kiểu này a Kiêu phải chạy theo vợ dài dài (≧ ◡ ≦)
Anh tui cứ tưởng sát gái nhg k =)))
Chắc anh Hoắc nghĩ mình tiến được bước nữa ai ngờ như ngã từ trên cao xuống
Ụa ụa ụa anh còn chưa kịp làm gì mà bị cho vào danh sách đen roàii 😂😂 con đường truy vợ này có vẻ gian nan lắmm
C nhà thẳng thắn quá🤣 có cho vô blacklist thì cũng phải thông báo trước cho a khỏi ngỡ ngàng 🤣
Giữa hai anh chị xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Lót dép hóng
Có vẻ con đường truy thê của anh Kiêu còn gian nan lắm 😂
Quăng vô blacklist là xong, nhanh gọn lẹ luôn
Này là cô y tá nhỏ cũng có cảm tình với thầy hoắc nhờ☺️
Chưa gì đã thấy chuyện tình duyên của anh Hoắc lận đận gòi =)))
Khổ thân thầy Hoắc bị vô list danh sách đen,hành trình theo đuổi vợ của anh còn xa lắm…
Ui chao, anh còn chưa kịp làm gì mà bị cho vào danh sách đen ròi :)) coi bộ con đường truy thê này gian nan lắm đêiii
Chưa bắt đầu đã bị bờ lốc dòi ~~~ tội đồng chí Hoắc. Mong cậu kiên cường há há há
Con đường truy thê của anh nhà có vẻ gian nan đây 😌
Thì ra là chung hệ liệt với bộ Tham tiền, háo em, ui phải đi đọc cho xong bộ kia mới đượt :<<
U là tr chưa gì bị block r haha =))
Khổ thân thầy Hoắc chưa ra chiêu đã chị cho vào ds đen. Cố lên
Cảm ơn nhà Min rất nhiều ❤️
Chưa gì đã vô danh sách đen, coi bộ con đường truy thê của anh còn gian nan và vất vả lắm:)))
Ui tròi khộ thân anh, đc ngồi zô bờ láck list chứ lị
Mới đến chương 2 mà a đã bị chị cho ngồi trong blacklist. Hảo anh Kiêu!!! Đợi ngày a được free. Hóng ch tiếp tục ngược a ak…..🥳🥳🥳
Uisss vậy là 2 người cóa chuyện xưa rùiiii. Hóng aaaa😉
Khổ thân cho Thầy Hoắc😌😌
Đọc hết chương 1 vẫn mơ màng, anh chị có tình 1 đêm ư??? Sao chị lạnh nhạt với anh tui zợ 🤪
À bộ này t quên gắn tag 491, nhưng cũng k hẳn vì trc đó thông qua Chu Dĩ hai ng đã biết nhau rồi
Tội nghiệp thầy Hoắc quá 🤣🤣, nhưng mà mình tò mò hong biết chuyện xưa của 2 ng là gì ta
Có thể coi là 491 á
Có mờ ám gì đó ở đây??
Ném vô blacklist không thương tiếc 🥲 tội nghiệp anh
:)))) sao chị nhà phũ phàng dữ v
Hàm tỷ cứng quá🤣🤣🤣, bao giờ Kiêu ca mới đưa nàng về dinh đây🤔🤔
Sao lại block nhau rồi 🥲
Anh chị chắc có gì mờ ám trong 2 ngày đó =))
Sao mới chương 2 đã ngược nhau rồi huhu
Rốt cuộc anh chị chơi trò gì trong đám cưới Chu Dĩ zị TT
Chị tính tỏ vẻ ngây thơ để gài bẫy anh hả =))))
Cứ nghĩ anh sát gái hoá ra anh nhát gái :)) mới 2 chương đã thấy anh vào danh sách đen rồi, anh giỏi thật
Ròi xong. Quá đắng kkk
Hơi khó theo đuổi à nha, thầy Hoắc cố lên mà chắc sẽ gặp trở ngại người gì đó tên Tần??
Chưa gì đã bị vợ ghét rồi
Sao chị thẳng thắn dữ vậy :)) cho người ta vào blacklist mà còn thông báo cho chính chủ luôn 🤣🤣
Gòi xong luôn, chưa kịp theo đuổi đã bị cho vào black list thế này thì con đường theo đuổi còn dài lắm a trai ạ
Hong biết sau này ai mới bị vả mặt đâyy