[MÌNH YÊU NHAU ĐI-C2]


CHƯƠNG 2: CON CỪU TRONG CHIẾC RƯƠNG

DỊCH: MIN

Truyện được dịch và đăng tải miễn phí tại: minstb94.wordpress.com

Cui cùng chai nưc muich còn vàiùgit, Hoc Kiêuđang đnh bm¹chuông gi ytá, tm mtiđã xut hinéthêm mt bóngngưi.

Vương Nhưc Hàmđã thay qunáo đi thưng,ìcô mc áoĩthun ngn tayýmàu hng vàɪchân váy bò,khu trang mócjtrên c tay,ývn v ngoàiũca cô đãnh nhn, buc¸thêm tóc đuôiõnga cao, nhìnging như mihơn hai mươitui.

“Tan làm rià?” Hoc Kiêuãhi.

Vương Nhưc Hàmrút kim giúpanh, cm túiìthuc kia lên:ú, đi thôi,ưtôi tin anh.”

Dưng như sgây ra hiuilm, cô kpũthi b sungâthêm: “Là ChuDĩ bo vy.”ĭ

Hoc Kiêu dudàng cưi, vôcùng thu thiuɩlòng ngưi: “Tôibiết, làm phinácô ri.”

Bãiíđu xe cho[nhân viên, VươngîNhưc Hàm tìmĨthy v trí}đ xe, mócchìa khóa ra²m khóa.

Cô kéoca xe ra,)liếc thy ghếìph lái cómt đng chuynphát nhanh lnĩnh đang nmõchng chơ, cól là múcô đ li,íchiếc xe thayícho vic đib này bìnhthưng là haiĨm con côýthay nhau lái.

VươngđNhưc Hàm chưakp m ming,đã thy HocKiêu cong eoôm chiếc thùngĩkia lên, mòca sau đtívào, sau đóquay li ngilên ghế phìlái.

Cô khép mingli kh mtôtiếng, nut câuľvn đang đnhnói v, khiìđng xe chyra đưng.

Cân nhcíđến còn cóïmt bnh nhânđang st, VươngNhưc Hàm ttnhc trong xeĩđi, cũng khôngãm điu hòa,ca s mímt khe nhcho gió đêmt nhiên lùavào.

Khách sn màHoc Kiêu cách bnh vinkhong chng haimươi phút điđưng, lúc spļti nơi, Vương{Nhưc Hàm mming dn dòɪanh: “Mai ngàyļkia đu phiti truyn nưc,hết st thìkhông sao, haingày nay khôngìcó vic gìthì ung nhiunưc vào, duytrì đ mếcho c hng,nht là anhli làm giáoviên na.”

HocKiêu không trɨli, ch hi:“Ngày mai côăcó đi làmЇkhông?”

Vương NhưcãHàm tr li:ù“Sáng mai đếnbui chiu, ngàyhôm sau trcõca đêm.”

HocKiêu gt đu:“Tôi biết ri.”³

Ngã tư hinÎth đèn đ,èVương Nhưc Hàmth chm tcđ, cô nghiêngđu nhìn HocìKiêu mt cái,trong lòng tràn²ra mt cmgiác l lùng,[nhưng li khôngЇcách nào nóióra đưc loikhông t nhiênínày.

Cô chn cáchĩbuông tha, làmlơ đi ámũth thăm dòimp m ca:đi phương.

Trưc khixung xe, VươngÎNhưc Hàm đưatúi thuc cho[anh: “Trên hpcó viết liuľlưng, nh ungôthuc đúng gi.”í

Hoc Kiêu nhnly, nói vi°cô: “Đến nhàũnh gi tinĩnhn cho tôi.”â

Ch xut phátt lch scơ bn, VươngNhưc Hàm khôngĩđ bn thânɪmình nghĩ nhiu:īĐưc.”

Li mikết bn lnìnày cô chpnhn, nhưng quyếtđnh đi đếnõba ngày saus xóa điphương, không cn:thiết đ liĩlàm gì, lnɨnày ch làngoài ý munmà thôi.

Bui trưaíngày th hai,íVương Nhưc Hàmĩva ăn cơmăxong thì nhìnêthy Hoc Kiêu ca phòngĺtruyn dch.

Anh khôngđi vào, daîlưng vào tưngɪnghch đin thoi,(tư thái nhãnônhã, ging nhưɩđang đi ngưi.

Bngnhiên Vương NhưcHàm rt munÏcưi, cô kéokhu trang lên,đi qua giianh: “Thy Hoc.”ô

Hoc Kiêu ngngíđu, nhìn thylà cô, anhthng ngưi dyíct đin thoi,ĩbáo cáo nói:áVa đo nhitìđ, h ri.”İ

Vương Nhưc Hàmgt đu, đưa{anh vào phòngcm kim tiêm.

Thy{trng thái ca¹anh đã ttÎlên, chng quaging nói cóhơi khàn, cơnho còn nghiêmtrng hơn hômqua.

Vương Nhưc Hàm(niết c tayĺca anh, vôý liếc mtcái, nhưng vìvy mà phânýtâm.

Bàn tay vàgương mt HocɨKiêu không ănnhp vi nhau¸cho lm, khôngphi là dng²thon dài gygò, lòng bàntay rng rãi,khp ngón tayhơi thô, tngđt ngón tayũrõ ràng, móngũtay cũng rtngn.

Đng trên gócļđ ca yìtá, tay nàyrt dễ tìmven, đng trêngóc đ phn mà nói,ìđôi tay nàyvô cùng cóĬsc hp dníca đàn ông.

Khôngĩt giác liêntưng ti cnhtưng nào đó,Vương Nhưc Hàmnhư b thnĩchú c đnh,ıđt nhiên quênũmt giây tiếptheo phi làmgì.

Tâm tư baybng ca côÏb hai tiếngho gi v,òHoc Kiêu dùng[mu bàn tayc lên vùngếtrái khế, nhìnɨv mt trôngïrt không thoiîmái.

Vương Nhưc Hàmýcau mày, lptc quay vïtrng thái làmvic, hi anh:į“C hng nga[à?”

Cơn hoca Hoc Kiêuɩcòn chưa ngngli, khó khănlm mi thphào mt hơi,}anh m bìnhgi nhit ungímt ngm nưc:“Hp c buiìsáng, có khnăng là khôngăkhí không ttĩlm.”

Vương NhưcòHàm cm lyt bnh ánÎca anh, boanh vào phòngtruyn dch ngi]tìm mt chóngi xung, côɩđi tìm bácfsĩ kê thêmchút thuc trho.

Có ln thìnht, ngày hôm³nay Hoc Kiêungi trong phòngtruyn dch nhiđng này đãũt nhiên hơnnhiu, mt khôngìđ tim khôngèđp, còn cóíth trò chuynıđôi câu vicô bé ngi{bên cnh na.

LúcVương Nhưc Hàmĭquay v thìthy anh đang(dy tiếng Anhcho bn nh,ɨhospital là bnhưvin, doctor làbác sĩ, lúcınói đến nurse,Hoc Kiêu chvào Vương NhưcHàm đang điýti: “Nurse chínhõlà ngưi này,ch y táxinh đp.”

Khôngĩh có sÎphòng b bngnhiên b lôira, Vương NhưcHàm cng đtrong giây lát,hai má bckhói, dch tm[mt ra chÎkhác c ýnói: “B mЇcòn lên lpcơ, thy Hoc?Đau c hngɩthì bt nóili chút đi.”ì

Hoc Kiêu ngheli câm ming.

Kimtra tc đnh git cadch truyn, VươngNhưc Hàm hiHoc Kiêu: “Buichiu không cnơtham d buiĮhi tho gìđó à?”

HocKiêu ngng đuúlên nhìn cô:“Cn mà, nhưngïxin ngh ri.”

Vy bui tiúanh…..” nói đưcmt na, VươngfNhưc Hàm miĮphn ng li,kp thi phanh°gp không tiếptc nói na,jkhông l raòbt c cơ}hi nào choĭđi phương.

Trong mtHoc Kiêu mangıtheo ý cưi.

Truynxong nưc muiôvn chưa tithi gian tanílàm, Hoc Kiêuđi Vương NhưcìHàm na tiếng.

Haingưi mt trưcmt sau tibãi đu xe,trưc khi lênľxe, Hoc Kiêum li: “Cùngnhau ăn baùcơm đi.”

Gingíđiu đ xutyêu cu caanh rt nhįnhàng bình thưng,ĩnhưng Vương NhưcĩHàm li cmįthây ngc nhiên,ìcnh giác nhìnanh: “Ti sao?”

Hoc Kiêu ginÍlưc nói: “Hômqua cô mitôi ăn cháo.”ã

Cho nên hômĭnay phi trİli nhân tình,ívô cùng hptình hp lý.

VươngĩNhưc Hàm ngmÎnghĩ ri gtđu đng ý:ĭĐưc thôi, anhmun ăn gì?”ľ

Hoc Kiêu nói:“Xem cô đi,tôi thì thếįnào cũng đưc.”ì

Cui cùng VươngĭNhưc Hàm chnímt nhà hànglu cháo.

Lúc này,vn còn sm,ĩmi hơn bngi chiu, snhĩln chng cómy khách.

Vương NhưcHàm đánh dulên thc đơn,ếHoc Kiêu dùngìnưc m raqua bát đũa.

Lúcīđưa bát đũa[cho cô, HocKiêu hi: “Côăn cháo cùngtôi, bui tiưcó đói không?”ò

Vương Nhưc Hàm¸lc đu: “Khôngsao, bui tiètôi ăn ítİlm.”

Yên lngĩăn mt baácơm, c hngếHoc Kiêu đaunên không lmmm, Vương NhưcHàm cũng khôngôch đng btếđu ch đgì.

May mà haingưi thuc dngĺs không khiếnĺmình tr nênĩxu h, chuyênĮtâm ăn cháoăn đ ăn,éging như nguĩnhiên ghép bànvi nhau, khôngai làm phinai.

Sau khi ănxong, Hoc Kiêukhông đ VươngìNhưc Hàm đưaĨmình v na,bo cô vĭsm ngh ngơi.

Àľđúng ri.” Mi°đi hai bưc,ĪVương Nhưc Hàmĩquay ngưi li,íHoc Kiêu vnơđng ti chkhông đng, “Tôigiúp anh điloi thuc khác,õthuc kê lnļtrưc đng ung(na, trong phòngưchú ý thôngơgió, hít thkhông khí trongòlành nhiu mtăchút.”

Hôm naylà ngày nngđp, sp tihoàng hôn, ánhİnng ging như,đ ra toàn}b nhit tình,màu vàng kimũrc r phľlên mi nođưng ca thànhph.

Lúc Hoc Kiêukhông nói chuyntrên ming luônètreo n cưi,°cho nên cóìv hin hòaĩthân thiết, anhgt đu vy:tay, bo côlái xe cnîthn.

Vương Nhưc Hàm]không nói gìna, hai ngưitm bit nhaubên va hè.

Lúcİquay v nhà,Vương Nhưc Hàmìva n nưcóra tay khĩtrùng đ huyn quan, vaİgi vi vàoÎtrong nhà: “M?”(

Mt ging nlanh lnh truynļra t phòngõbếp, mang theoưkhu âm đaphương ca KimLăng: “V riãà? Đ ăn(sp xong ri.”

Vương Nhưc Hàm[đy ca kéora, thò đuìvào trong: “Con[ăn bênngoài ri.”

PhươngXuân Hoa smt ngay li,bt mãn nói:]“Con ăn ìbên ngoài saokhông nói viÎm mt tiếng?Vy xương sưnhôm nay muaĩnhiu ri.”

VươngĩNhưc Hàm đèátay lên vaiôbà cưi chucli: “Ch ănchút cháo thôi,chút na đóithì con ăn.”í

Phương Xuân Hoaõcm giác đưcôcó gì đókhông đúng, híp)mt đánh giácô: “Ăn cùngĩai vy?”

VươngNhưc Hàm đãnghĩ xong lithoi: “Đng nghipca Chu Dĩb m hai}ngày nay, )bnh vin caıcon nh conăchăm nom, hômnay ngưi tami con ăn²cơm.”

Phương XuânéHoa tht vngìà mt tiếng,ľlm bm: “Mcòn tưng làíTiu Tn naýcơ.”

Vương NhưcôHàm buông tayra: “Không cóĩvic con ăncơm vi anhÏy làm gì?”

Phương Xuân Hoaĭnhìn cô mtЇcái, ra vthn bí: “ConÎkhông biết à?”ļ

“Biết cái gì?”Í

“Tn Dã và,Dung Hoan chiatay ri.”

VươngNhưc Hàm chngìđng tĩnh gì,lý trí nhcnh m giàca mình: “Bnáh bình quânɩmi tháng đu]cãi nhau mtln, hai ngàyna là làmlành ri.”

PhươngXuân Hoa ghésát li cô,ĩđè ging nói:Ln này khôngging, nghe nóiDung Hoan đãɨchuyn khi nhàmi ri, donày ch cóľmt mình TiuTn thôi, hômqua m gpdì Kiu, cònbo m giúpđ gii thiu{cô gái choìna cơ, méthy tht chng¸còn hi vngɨgì đâu.”

VươngóNhưc Hàm càotóc, còn ngvc: “Không đếnni ch? Lnnày sao liìcãi nhau?”

PhươngXuân Hoa nhúnvai, xúc mónýăn cui cùngĩra đĩa: “MÏhi ri, LíHà không chu{nói, có llà m ĩîti mc quá}khó coi.”

VươngêNhưc Hàm mòÍly đin thoi,fnht kí tròchuyn ca côİvà Tn Dãdng li mt tun trưc.

___Nghngơi sm mtjchút.

___Em cũng vy.

Ngayíc mt câuchúc ng ngoncũng không có,ïcó th thyđưc mi quanh này xaêcách c nào.

Xúcİđng va vtÎlên ca côdn lng xung,cô nhn raîbn thân mìnhăchng h cólp trưng đơquan tâm, hơnïna còn cókh năng dgây ra hiulm.

Vương Nhưc Hàmánhét đin thoivào trong túi.

VaĨm li, PhươngXuân Hoa lmìbm không ngng:Đu năm nayìm có nóivi con ri,hai đa nófhoc là nămïnay kết hôn,hoc là hoàn{toàn kết thúc,Ïcon xem, mnói cái gìįtrúng cái đy.Hàm Hàm à,ơvy nên mìkhông gic con,m thà conɪchm rãi tìm,tìm đúng ngưi,tuyt đi đng]vì suy nghĩÏca ngưi khác{mà làm lìbn thân mình.”ì

Quanh đi qunli ch cóchiêu này, VươngâNhưc Hàm quaòquýt vâng dĩhai câu, rikhi phòng bếpfquay v phòngng trên lu.

Lúcnm trên giưngcô lôi đinèthoi ra, mnhóm bn thân,ìtrưc kia nhngêlúc như thếnày cô schia s tinâtc ngay, đïch em ttĮtham mưu cho,ínhưng ln nàycô hoàn toànmt đi hngthú, cô chĩlt lên trênxem nht kítrò chuyn, riêném mt icont v đãđc.

Lúc thoát rathì nhìn thyÎmt tin nhnЇmi, va nãycô quên không]nói vi HocļKiêu mt tiếng,àvi vàng trli: Tôi vïti nhà ri,Įquên không nói.

Điphương nhanh chóngtr li: Đưc,ưchú ý nghìngơi.

Đin thoi trưtjtrên mt chăn,Vương Nhưc Hàmįmt mi thĩdài mt tiếng.

Ngàyìmai phi trcđêm, cô quyếtđnh hôm nayjng sm mtɪchút.

Ngày th ba,ĩtm tám giîHoc Kiêu xutáhin trưc caàphòng truyn dch.

Lúcđó Vương NhưcjHàm đang khu phòng bnh,lúc Lâm HuĪđi ti, khïnói bên taiīcô mt câu“Anh đp traiïkia ti riī, Vương NhưcHàm liếc côy mt cái,bo cô ych đ này²đng nói rangoài.

Cô kim traíphòng bnh xongquay v, HocKiêu vn ngiïtrên ghế ngoàiâhành lang.

Vương NhưcHàm đi ti,ĩgi anh: “ThyĩHoc.”

Nghe thytiếng Hoc Kiêungng đu lên,inhìn thy làcô, cưi hípêmt nói: “Tôiìphát hin racô đi đưngÎđúng là khôngícó âm thanhgì hết.”

VươngèNhưc Hàm ngólơ câu này,)hi anh: “Đitôi đâyĩlàm gì? BênĬtrong còn nhngõđng nghip khácfna.”

Hoc Kiêuđng dy, điìtheo cô vàoītrong: “Cô lyáven tt hơn,¸không đau.”

Khôngbiết chc đúngèdây thn kinhnào, Vương NhưcHàm phì cưi:ũ“Anh có biếtĩtôi b baonhiêu bn nhécho vào danhsách đen rijkhông?”

Hoc Kiêu:Thế à?”

VươngNhưc Hàm btĭchưc ging caanh: “Phi đó.”¸

Cm xong kimítiêm, Hoc Kiêuĩngi ch cũɩtheo thưng l,ĨVương Nhưc Hàmcm bình gi²nhit ca anhưđi ly nưcnóng, lúc đưaqua hi: “Hôm]nay đã đho chưa?”

HocîKiêu gt đu,c hng vnéhơi khàn, nhưngúkhông d dinhư ngày hômqua.

Nh ung thuclà đưc ri,émùa hè bcm lnh khóchu lm, đngìc ngi trongphòng điu hòa,¹ti bui tiýkhông còn nngùthì có th:ra ngoài đido xung quanh.”

Vương Nhưc Hàm[nói xong nhngĮli này, lúcĩngng đu thìnhìn thy HocKiêu đang nhìn:mình cưi.

Làm gìđy?”

Hoc Kiêunói: “Tôi pháthin cô khádài dòng.”

Vương}Nhưc Hàm vôcùng cn li:“….Đưc, tôi khôngĩnói na, anhft thu xếpécho mình đi.”

Hoc Kiêu thytình hình khôngɨn, vi riìđ tài: “Tiïnay phi trcban à?”

VươngĨNhưc Hàm khôngЇvui mtátiếng.

V mt HocKiêu như cóĩsuy nghĩ gìđó: “À, đưc.”ĩ

Hai tiếng truyníxong dch, HocKiêu không lpítc ra v,chun b ti]trm y táìchào hi vingưi ta.

Vương NhưcɪHàm nhìn thyĬanh đi ti,ļm ming hi:à“Bên ngoài hìnhnhư đang mưa,ɪanh có mangô không?”

Hoc¹Kiêu lc đu:Không sao, xeĩca tôi đang²đu dưi bãi,âkhông ưt đưc.”đ

Vương Nhưc Hàmónói: “Vy đưc.”

Hoc Kiêu giơĨtay lên: “Tôiđi đây, tm°bit.”

y.” VươngNhưc Hàm gi,ngưi li, cômc đng phc,đeo khu trang,c gương mtch l raïđôi mt, conIngươi to trònĮngp nưc, trênómng gi nhngngưi như thếnày là mt}chó vô hi,Đi mt chút,tôi có limun nói.”

Ánhđèn m tinơi cu thang,có ngưi [bên dưi giɪđin thoi, truynùti tiếng vngđlúc ln lúcnh.

Hoc Kiêu vnmang theo nīcưi hin hòa,hi cô: “Saoèvy? Nói đi.”i

Vương Nhưc Hàmâbưc lên haiıbc cu thang,vt vát chútIchênh lch chiucao gia haiĬngưi, khiến tm°mt ca bnĬh ngang bngnhau: “Tôi scho wechat caĩanh vào danh{sách đen.”

Côìcau mày, vímt nng n,không ging nhưđang nói đùa.

Đtfnhiên nói racâu này, khiếnHoc Kiêu khôngЇbiết đâu màơln: “Tôi cóch nào khiếnícô khó chu[à?”

Vương NhưcHàm nói: “Khôngòcó.”

Không thuđưc tâm tưca cô, HocõKiêu hơi stļrut: “Hay làévì trưc kia….”

Ging như đpĮphi mìn, gingnói ca VươngNhưc Hàm nng°n hơn, viãvàng ngt lianh: “Không phi.”İ

Sc mt HocếKiêu trm xung.

Cmĩnhn đưc bukhông khí thayđi, Vương NhưcЇHàm căn môiđiu chnh hôhp, lúc sautiếp tc nói:“Tôi không hiĩhn, cũng luônơcm thy haiĭngày đó đi]vi tôi làîquãng thi gianthoi mái vuiv mà trưcĩđây chưa tngcó. Nhưng tôi°không mun đemơnó v tiīhin thc, tôicũng không munbiết ngưi trongínhà hoa làɩthy giáo hayĩlà cnh sát,ĺtên là gì,bao nhiêu tui,tôi chưa tngnghĩ ti sauđnày, cũng khôngÏmun có.”

Cô³ngng đu lên,nhìn ngưi đànjông trưc mt,íbình tĩnh phánquyết: “Tôi khôngmun có thêmbt c dâydưa gì viìanh na.”

Mtchó long lanhvô ti, côɨdùng đôi mtcó tính lađo nht đnhìn anh, bithêm mt kíchÏcui cùng: “Chngũphi anh cũngnghĩ như vysao?”

Chương sau

51 bình luận về “[MÌNH YÊU NHAU ĐI-C2]

  1. Úi,lúc đầu cứ tưởng anh Kiêu cứ thế này là mưa dầm thấm lâu mà giờ chị thẳng thắn bảo cho anh vào blacklist thế kia thì chắc là con đường truy thê của anh còn gian nán lắm.Chị chốt câu đúng là không ngờ được luôn (╯°□°)╯

Bình luận về bài viết này