[MÌNH YÊU NHAU ĐI-C1]


CHƯƠNG 1: MÃNG XÀ NUỐT VOI

DỊCH: MIN

Truyện được dịch và đăng tải miễn phí tại: minstb94.wordpress.com

Mũi kim màu bc vnàchưa chc vàoda, tiếng khócÍthét chói taiđã giày vòthn kinh trưc.

Bptay béo núc}trong tay, nmưđm nh siếttht cht, nhnĨthy cu munúgiãy gia, VươngũNhưc Hàm tăngtc đng táctrên tay, mtĩmũi tiêm cmĨti đáy.

Đưc ri,xong ri, dũngcm quá.” chiếc]khu trang cheĮđi gương mtmm cưi caɪcô, ging nóicũng th lngãhơn.

Nhưng chng hÎcó tác dngЇan i gìîc, tiếng khócca đa trhoàn toàn bùnglên, c gngírúc vào tronglòng m mình.

Ngưiɪph n tròtui ôm lyĩđa bé anĩi cm xúcca nó, liĩgiúp n tămîbông trên vếtãtiêm, chân tayđlung cung, ngayơc mt kínhtrưt khi sngimũi cũng khôngrnh đ đylên.

Vương Nhưc Hàmđng dy, cmchiếc túi trênîmt đt đtvào tay ngưiÏph n kia.

Ngưiĩđó mm cưi,ĩgt đu cmơn.

Tiếng khóc ca¸bé trai kiađã lc hnIđi, thy VươngíNhưc Hàm điéti, vung nm°đm lên vaicô, sc lcàchng nh chútnào, hung dÏuy hiếp: “Cháuômun gi Ultramanľđến đánh cô!”ĩ

Không phi lnéđu tiên bcác bn nhghim thù, niĩdung cũng chng)xê xích làbao, Vương NhưcđHàm cưi rélên: “Vy Ultramancó tiêm vcxin không nè?ăKhông có mãsc khe thìkhông đưc vàotrái đt đâu.”

C bui chiu trong phòngãkhám bnh tiêmЇvc xin, tiếngôkêu tiếng khócıca tr nhhp xưng hếtũđt này đếnđt khác, VươngáNhưc Hàm xoaĩl tai, duicánh tay raíquay v phòng°thay đ.

Cm đinthoi lên miĮnhìn thy cóécuc gi nh,là bn thânChu Dĩ giđến, Vương NhưcjHàm lp tcgi li.

Đu bênjkia nhanh chóngếnhn đin thoi:Ĩ“A lô.”

“Saothế h? Giđin thoi cho(t.”

Chu DĩĨhi: “Tan làm(chưa?”

Vương NhưcĮHàm m nútìáo đng phcĮtr li: “Vnchưa, đang đnhthay qun áoìđây.”

Tc đnói chuyn caĩChu Dĩ nhanhhơn chút: “Cuđi mt látíđã, t cómt đng nghip°bây gi đangÏ bnh vinúca bn cu,íb cm cúm,ùcó l hơist na.”

Đngɩtác ca VươngãNhưc Hàm ngngli, đóng licúc áo: “Cónng không? ìsnh ln à?”ì

Chu Dĩ nói:ùVa ly s,có mình anhta thôi, khôngbiết có đưckhông na, bâyĮgi cu rnhkhông? Hay là³đi nhìn hôt mt cái.”

Vương Nhưc Hàmcau mày: “Đngɪnghip gì thế?Giáo viên nưcngoài?”

Chu Dĩĩpht cưi: “Khôngphi, là cu)m lm chuyn.ôAnh ta tihi tho KimóLăng thay t,lúc này anhta b mímà t khôngbàng quan đưc,ìcu đi nhìngiúp t nhé.”ì

Vương Nhưc Hàmđng ý, đóngli hết cúc)áo ban nãyíva ci ra:jĐưc, biết ri.”

Chưa hết côíli b sungthêm mt câu:Trăng mt vuiɩv, đng lolng na, cuvi chng cuĩđi chơi vuinhé.”

Chu Dĩcưi nói: “Khiìnào v tiĭs mi cuɪăn cơm.”

Cúpêđin thoi, VươngéNhưc Hàm đeokhu trang lên,nhanh chóng robưc v phíađi snh tngmt.

ca thangmáy có bácýsĩ nhìn thyicô, chào hinói: “Tiu Vươngvn chưa điЇăn cơm à?”

“D.” Vương NhưcĬHàm đang bmĩnút trên bngús tng, “Có:ngưi bn bïm, tôi điũxem th.”

Thangɪmáy xung đếnătng mt, nơinày luôn làínơi n àohuyên náo chenchúc nht bnhvin, đ loingưi ngưc xuôiti các phòngãkhám, khu vcăly s vànhn thuc xếpàthành mt hàngľdài, tiếng trcon khóc lóctiếng ngưi ln¸oán than, khôngkhí bc bivô cùng, nào khiến ngưita nhc đu.

VươngĬNhưc Hàm đangđnh móc đin]thoi ra, thìɩnhìn thy tinnhn wechat ChuĩDĩ gi đến:Anh ta nóiÎanh ta vào²phòng khám, có:l sp xongÏri.

Cô nhìn quađám ngưi mtvòng, va đisang phòng khámca khoa niva gõ ch:ĩAnh ta? Aivy? Không philà____

Câu nói vnchưa gõ xong,ùtm mt cacô đã thytrưc mt cómt ngưi, VươngNhưc Hàm thayìđi phương hưng²dt sang bênđcnh nhưng mtɪbưc nh, kếtqu ngưi đócũng si bưc)theo, ging nhưc ý muncn cô liơvy.

Vương Nhưc Hàmĩkhông th khôngngng đu, tmĨmt nhìn thngılên trên, vưtqua chiếc khuĩtrang màu xanhlam che khutơna gương mt,Ídng hình trên đôi mtca ngưi đànông

Vn đ chưajgi đi đãcó đưc đáp,án, đi nãocht trng xóa,Vương Nhưc Hàmđdi tm mtãđi cc nhanh,nhét đin thoi}vào trong túi.

Trongmt ngưi đànông chng cócm xúc gì,có l làįbi vì bơm, sc mtdưi bng mtíxanh đen cũngĩtrng bch, nhìnįcó v chngcó chút tinhîthn nào, giơôtay cc kìqua loa, chàohi mt câu³chng đ ýĭtí nào: “Hiĩ

Vương Nhưc Hàmgt đu, ánh²mt hơi lơàlng: “Là anhìà.”

Hoc Kiêuhi: “Chu Dĩũchưa nói viýcô?”

Vương NhưcíHàm mttiếng, đón lyt phiếu trêntay anh gira đc: “Baonhiêu đ?”

HocKiêu như nghekhông hiu.

Vương NhưcũHàm lp liɪmt ln hi:ĪNhit đ, baonhiêu?”

Hoc Kiêu:IÀ, hình nhưlà hơn 38²đ.”

Vương NhưcHàm nhếch màyõhít mt hơi,İbác sĩ kêЇdch truyn, cô{không ng licao như vy,nhìn Hoc Kiêuýtr b khôngácó tinh thnímy thì nhngïth khác tmìn, nói năngcũng rõ ràng:“Sao li bst?”

Hoc Kiêuįtr li: “Ngmnưc mưa nmđiu hòa, sángnay dy thìĩhơi nng đu.”

Đu hè mưaìnhiu, đ m:cũng không nêđnh, tình hìnhnày ch là]cm lnh thôngthưng. Vương NhưcHàm gp tđơn li, nóivi Hoc Kiêu:íĐi ly thucıtrưc đã, chútòna lên phòngĪtruyn dch trênítng.”

Hoc Kiêuínghiêng đu hohai tiếng, cól là cêhng không thoimái.

Vương Nhưc Hàmngng đu nhìnanh, hi: “Cóómang cc theokhông?”

Hoc Kiêulc đu.

Vương NhưcHàm ch choĮanh mt vìtrí trng: “Anhêngi ra đng°kia đã, tôiđi xếp hàng.”i

Hoc Kiêu ngoanngoãn ngi xung.

Điíly xong thuc,{Vương Nhưc Hàmľkim tra liómt lưt, riãquay li nơiếngh ngơi giHoc Kiêu.

Hin giìlà tháng by,ıanh mc mtchiếc áo thunmàu nht vàÏqun bò, dángĺngưi cao gy,da trng, ngi nơi đóiging như mtsinh viên.

Hoc Kiêurũ đu xung,³xương sng saugáy li lên,chính gia cómt nt ruihút mt.

Không dám°nhìn lâu, VươngáNhưc Hàm gianh: “Đi thôi.

Thyngưi đàn ôngkhông đng, VươngĪNhưc Hàm cúingưi v lên(cánh tay anh,Ītiến li gnìgi: “Thy Hoc?”

Cui cùng HocìKiêu cũng cóìphn ng, chmĩrãi ngng đu,âm mt raļnhìn cô, đôiăđng t trngrng, dưng nhưcó th ngtđi bt cïlúc nào.

Vương NhưcjHàm vô thcth nh gingnói: “Choáng đusao?”

Hoc Kiêuly mu bànɪtay c lêntrán, đ tayvn ghế đnlên: “Không sao,ũđi thôi.”

VươngíNhưc Hàm đèh ly anh,ith chm bưcÏchân li.

Trên đưngļđi hai ngưikhông nói chuynĭna, ca thangmáy m ra,ìhai ngưi siɪbưc vào trong,ngưi đi thangmáy cũng khôngnhiu, Vương NhưcHàm bm tngénăm.

Khi thang máybt đu vnũchuyn, khoang thangmáy hơi lcmt cái, Vương¸Nhưc Hàm cmnhn đưc ctay b ngưifta túm ly,lp tc ngngđu lên nhìnìHoc Kiêu: “Khôngsao ch?”

HocĩKiêu nhanh chóngĪbuông tay ra,nét mt hiphc như thưng:îKhông sao.”

VươngùNhưc Hàm tiếnİgn hơn vúphía anh: “Tanh gi xeti bnh vinà?”

Hoc Kiêugt đu, buichiu vn chưanghiêm trng lm,ĭcó l dokhông khí trongïbnh vin khôngɪtt, lúc nàyĨđy đu ócanh nng nvô cùng, cíngưi mt hếtásc lc.

Vương NhưcHàm nói: “Hômnay truyn dcháxong thì ungthuc, v nhàİng mt gic,đi h st]s không khóchu na.”

Dưi:lp khu trang,khóe môi HocĪKiêu nhếch lên,°na híp mtêkh mtɪtiếng.

Đưc ngưi dnvào phòng truyndch, Hoc Kiêunhìn quanh mtvòng, ý thciđưc có gìáđó sai sai:ĩ“Sao li toàntr con thế(này?”

Vương NhưcíHàm thn nhiên}nói: “Nói tha,ĩđây là khoaìnhi.”

Hoc Kiêudng bưc liíkhông chu điìv phía trưcna: “….Cô boĩtôi truyn dchá ch này?”ĩ

Vương Nhưc Hàmkéo anh mtcái, lôi ngưivào trong: “Đúngđy, như thế{này thì tôiũmi có th²trông anh đưc.”Ĭ

Vào phòng truyndch, cô lybình treo vàíng dn ra,[không quan tâmđến vic HocáKiêu t raãkháng c, n)b thng vai²anh ngi xung,{túm ly ctay anh đălên trưc mt,lau cn đtìm ven, nhanhnhn cm đuékim vào.

May màbnh nhân nàykhông khóc khôngín, ngay cđu mày cũngưchng nhăn mtcái.

Vương Nhưc Hàmjcc kì hàiÎlòng, lúc đngįdy v lênvai Hoc Kiêu,khen ba mtcâu: “Hôm nayanh là bnhnhân ngoan ngoãn:nht.”

Hoc KiêuIngây ngưi, lúcăphn ng licô đây làcũng xếp anhfvào trong phmvi “nhi đngri, anh kht{mũi cưi mttiếng, lưi biếngĩtr li: “Vyòch y tá,em có đưcko không ?”ũ

Vương Nhưc Hàmkhông thèm đÎý đến anhìna.

Lo lng choth din cangưi trưng thành,Vương Nhưc Hàmtìm mt góc²khut cho anh,ôcách bàn làmơvic ca côĮcũng gn.

Treo bìnhxong, cô hi:“Anh ăn tichưa?”

Hoc Kiêu)lc đu.

Vương NhưcãHàm ly đin[thoi ra: “Tôiãgi mt phnđ ăn choanh nhé, cháo?}Đi chút nacòn phi ungìthuc.”

Hoc Kiêuli hi cô:“Còn cô, ănchưa?”

Vương NhưcHàm tr li:ìChưa.”

“Sao liЇkhông ăn?”

VươngNhưc Hàm kìmnén xúc đngìmun trn ngưcìmt, trong bng¹ra thm chng²phi là đangĩhu h cuím là anhsao, trên mtìvn mm vưiĩnói: “Tôi khôngĩđói, không saoľđâu.”

Gi đúăn cho HocīKiêu xong, VươngĩNhưc Hàm chyĮđi ly ccgiy rót nưcnóng, đt trênbàn nh cnhýtay anh: “Mtthì ng mtlát, có vicfthì bm chuônggi tôi.”

HocùKiêu cm cc°nưc lên, nóitiếng “cm ơnìvi cô.

Vương NhưcHàm quay vquy làm vic,ľti nay khôngcn trc đêm,chút na cóth tan làm,álúc đó chcİHoc Kiêu cũngÎtruyn dch xongòri.

Mt ngưi đànông cao mét8 ngi trongphòng truyn dchÏkhoa nhi, cho²dù là (trong góc khut,cũng khó tránhhp dn ánhùmt đánh giáâca nhng ngưixung quanh.

Vương NhưcĭHàm đang ltIs ghi chép,ùLâm Hu bênɩcnh v cô,ưtràn ngp tòưmò: “Nhưc Hàm,anh đp giaikia là bnóch à?”

VươngNhưc Hàm ngngđu nhìn vphương hưng caHoc Kiêu mtīcái, phát hinīanh đang chngícm nhìn mình,°cô không tãnhiên chuyn ánhmt ra chkhác, tr liđúng s tht:ĩ“Bn ca bn.”

Lâm Hu đèíthp ging hónght nói: “Hìnhõnhư anh tac nhìn ch,mãi y.”

VươngNhưc Hàm gpquyn s li:à“Nói không chngfđang nhìn emĩđy.”

Lâm Huvi vàng xuaìtay: “Ch biếtkhông, ban nãych đi chnào ánh mtca anh taìdính theo tich đó luôn.”

Câu nói nàyɪchng hiu saoli khiến côkhó chu, Vương]Nhưc Hàm síc, vt liİmt câu, “Ngoanīngoãn làm vicı, đi vàphía li điùkim tra tìnhhình bnh nhân.

Tuytóđi đng, baîtháng còn không)đ làm miľkí c sao?

*

HocKiêu tri qua40 phút ccĩkì nhàm chán,âtay trái truyndch nh git,¸choáng đu cũngkhông th nghchđin thoi, xungquanh thi thongli có tiếngtr con khócn, ng cũngkhông ng ngon.

Thithong anh th(lng nhìn bĩphim hot hìnhđang đưc chiếuơtrên ti viïtreo tưng, phnļln thi gianlà nhìn chmïchm ngưi ¹sau quy yôtá.

Ln này nhìnéthy Vương NhưcĩHàm và côìtrong hôn lba tháng trưckhác bit quáIln.

Đng phc ytá màu hngİnht, đeo khutrang màu trng,ýc khuôn mtch l raľđôi mt, khôngĩcó bt cjăn din dư¹tha nào, vnùlà đôi mtļto tròn cótính la gtmnh m kia.

Ytá khoa nhi,ìkhá thích hpvi cô, quíthc cô gingfngưi có khnăng khiến ngưièkhác thân thiếtĩrt mnh m.

ìgóc không xacô rút kimĮtiêm cho mtđa tr, lúcquay li trênĪtay còn xáchbình gi nhit,đi thng v³phía anh.

Hoc KiêuÍkhông t giácthng lưng lên,đi sang mttư thế khác.

Côgi mt bátcháo trng bctho tht nc,chng rõ cóphi trong mingÎkhông có v:gì hay không,àHoc Kiêu ănĩth mt miếngĮthy hơi mn,ìđ phòng bơch y támng kén ăn,ôHoc Kiêu khôngdám nhiu li,ích vùi đuĨvào ăn.

Ăn đưcna bát, HocíKiêu nói khôngmun ăn na,ɨVương Nhưc Hàmthu dn hpĬmang đi, lyîthuc thiêu viêmĪvà dch ungîtrong túi ra,da theo liu°lưng đt lên(lòng bàn tay³Hoc Kiêu.

Hoc Kiêuígiơ tay raíkhông nhn ngay,èmà nhìn chmchm đng thuc,ri li ngưcđu lên nhìn¹Vương Nhưc Hàm,ļđiu b munЇnói li thôi.

VươngɩNhưc Hàm nghing hi: “Saoàvy? Ung thcIđi.”

Hoc Kiêufgãi lông mày,thành tht thngthn: “Cái kia….Tôikhông biết ung.”à

Vương Nhưc Hàm:“Cái gì?”

HocòKiêu nhún vai:àKhông biết nutáviên nang, khôngnut xung đưc.”³

Vương Nhưc Hàmìchp mt, thyïđi phương thngthn ngưc liïkhiến cô btđu xu h,ban nãy cònĪmun cưi anhíchuyn này trĺcon ba tuicòn biết, nhưnglúc này cũngkhông nói đưcra ming na.

Côthu tay v,Íb viên nangngâm vào trongnưc, sau khilc tan thìâđưa cho HocáKiêu: “Vy chcó th ungìnhư này thôi,có l s,hơi đng mtêchút.”

Không sao.”ĩHoc Kiêu nhnly cc giyung c mtjngm, không chiđng, mà cònĨcó mùi tanhìkhông th chuni quanh qun²trong cung hng.

VươngếNhưc Hàm cmng hút vàochai b đalan đưa choanh: “Còn cáiónày cũng biếtİung ch?”

HocKiêu nhếch môi:“Nói tha.”

Cĩngưi Hoc Kiêuđtrông trng tro,Ĭcho dù khiĩtách ng quanra chng h,tinh tế đpđ chút nào,nhưng đt trênéngưi anh livô cùng duĬdàng đp đ.

Khuônĩmt này vôfcùng phù hpïvi gu thm:m ca VươngĩNhưc Hàm, nóicách khác chínhÎlà khuynh hưng¸tn công cacô.

Nht là trongļlúc này, vì[b m màígương mt khôngcó còn chút,máu, lúc rũmt xung hàngĮmi dài thưa,ıl ra mtbóng m dưiìmt, khóe môiînht màu vàɩhàm răng trngĩbóc cn lyđu ng hút,ĩngoan, quá ngoan.

VươngNhưc Hàm nhìnti mc xutóthn.

Mãi đến khiHoc Kiêu khuaéchiếc chai khôngómàu xanh trưcmt cô, nói:“Ung hết ri.”ă

Vương Nhưc Hàmırút tm mtív, móc mtìviên ko trongútúi áo ra:“Này.”

Hoc Kiêuİkha mt tiếng:)“Có tht cơÏá.”

Anh khôngđkhách sáo, bócôv ko ra,nhét viên koìvào mm, komm đưc bc}bng giy đ,Îmùi bơ saíngt ngy.

Vương NhưcHàm king chânlên thay chaidch th haiɩcho Hoc Kiêu,điu chnh liýtc đ nhgit cu dchtruyn.

Đây là cáiïgì?” Hoc Kiêuch mt gócgiy trng lòi,ra khi túiĩáo cô.

Vương NhưcíHàm cúi đuļnhìn mt cái,nhét thng tgiy cho anhīnhìn: “Va nãyếcó mt bnnh tng choõtôi đy.”

Đưngvin trên tmthip dùng bútɩmàu đ v,íhình tròn đanįxen vào nhauv đy mtũgiy, t ngoàiãvào trong làmàu đ đmЇti màu vàngýsáng.

Hoc Kiêu th¹đng góc]đ tr conÏđ thưng thc,ĩphng đoán nói:ơĐây là vmt tri?”

VươngýNhưc Hàm lc{đu: “Là binln.”

Hoc Kiêukhông hiu cauãmày li: “Binưln dưi ánhưmt tri?”

Chlà bin lnmà thôi, khôngcn đ ýđến tính hplý.” Vương NhưcɨHàm thu dnrác trên bàn²đi, hếch cmlên nói vianh, “Cái nàytng cho anhđy.”

Hoc Kiêuniết cht tmthip, ánh mtíđưa theo bónglưng xa dnĬca cô.

Anh nghĩđến cnh tưngmãng xà nutvoi, thế giijca ngưi trưngthành luôn cnɨphi gii thích,²thm chí vìétính hp lýmà min cưngíchp vá.

Nhưng màílàm gì cónhiu ti saonhư thế ch,Hoc Kiêu nhìnthy bin lncó nhng đưngthng không cóquy lut, scèmàu rc r,đến t đôiįmt ca đa²tr.

Vn đ khiếnanh băn khoănhơn chín mươiįngày kia, bngnhiên tr nênývô cùng dıdàng.

Không hp lý,įkhông bình thưng,ínhưng anh điĩvi ngưi này,sinh ra tòĩmò và hngthú trưc naychưa tng có,âthm chí cóıth nói làìb thu hút,mê hoc.

Nguyên nhânti sao chngócòn quan trngina.

Hoc Kiêu ctgn mnh giy,s đin thoiím wechat lên,ýgi ti nhtkí trò chuynơba tháng trưc,tìm thy cardÍname đưc giithiu, n vàoónút thêm bn,òlý do thêmõbn ch có¹bn ch đơnĩgin “Tôi làïHoc Kiêu.”

Chương sau

46 bình luận về “[MÌNH YÊU NHAU ĐI-C1]

  1. Bệnh nhi Hoắc có chút tâm cơ nha, hồi đọc bên Tham tiền háo em luôn mong một ngày lão Hoắc này bị cđ tềnh yêu quật (// _ <) rốt cục cũng đợi được ngày nhảy hố r

    1. Ngay chương đầu đã thấy gian tình của 2 ac r 🥰🥰🥰 Cảm ơn các bạn nhà Min đã edit truyện và giúp mọi con dân mù tiếng trung mê ngôn lù như mình luôn đắm chìm trong ảo tưởng sức mạnh tình yêu ♥️♥️♥️

Bình luận về bài viết này