CHƯƠNG 58: GẶP PHỤ HUYNH
DỊCH: MIN
Ra khỏi bãi đậu xeíngầm, con đườngớdài đằng đẵngừngập tràn ánhIđèn lấp lánhἲcủa ngày lễ,ídọc đường cóîngười xách giỏềbán hoa hồng.
PhóôThức Tắc dừngóchân, lấy mộtỳđóa hoa từἳtrong giỏ lên.
Côỉgái kia quyếtìđoán nói: “100.”³
Vân Li: “...”ổ
Cô chưa kịpịngăn cản thìếPhó Thức Tắcìđã thanh toánịluôn rồi.
Hoa nàyἴlà kiểu đeoổtrên cổ tay.
Anhônâng cổ tayïcô lên, lồngḷtay cô quaịsợi dây lụa.
“Đẹpụthì đẹp thậtḷđấy.” Vân Liĩgiơ tay lênỏquan sát mộtịlát, tuy khôngồphải là tiềnềcủa cô, nhưng‹lấy từ víítiền của PhóïThức Tắc côệcũng xót ruộtámà.
Cô mím môiInói tiếp: “Đâyínhư kiểu bịẩbắt đóng tiềnángu ấy.”
“...”í
Vân Li nóiịra câu này,ặít nhiều gìộcũng cảm thấy}bản thân mìnhîkhông biết tốtíxấu, cô kiếmũmột lý doìhợp lý: “Trongἴlúc yêu đương,ỹtrí thông minhjcủa con ngườiíta đều bằngịkhông, cho dùîlà thủ khoaĬmôn lý cũngèkhông may mắnĩthoát được đâu.”ự
Phó Thức Tắc:ợ“...”
Một chútïxíu lãng mạn)đã bị Vân[Li quét sạchĬsẽ, Phó ThứcộTắc không nóiựkhông rằng điìvề phía trước.
Sauếkhi vào trungẫtâm thương mại,ũPhó Thức Tắcâđi vệ sinhĮmột chuyến, lúcỗra ngoài lạiīnhìn thấy trongĨtay Vân Liácầm thêm mộtἶđóa hoa hồng.
VânỉLi đeo lênìcho anh, anh[không phản háng,ἵcười như khôngìnói: “Vừa rồiểcó người nói,đây là tiềnÎngu.” Anh khựngílại, “Còn nóiítrí thông minhícủa tôi bằngÎkhông.”
“Anh ghimỉthù quá đấy.”ớVân Li nhậnôxét, “Sự việcỗnày đã trôiɩqua được nămáphút rồi.”
“...”ấ
Phó Thức Tắcľkhông nói gì,ḹkhẽ kéo tayôcô đi lênồlầu.
Hai đóa hồngãđược đeo trênἶcổ tay haiìngười, thi thoảngỗsx chạm vàoĩnhau.
Sau khi ănòtối xong, haiἰngười quay vềứGiang Nam Uyển,ịPhó Thức Tắcɨđi tắm trước.
VânịLi quay vềềphòng mình, menãtheo vách tườngỳngồi lên trênìgiường.
Mọi thứ…chắc làïbình thường nhỉ?
VânɨLi ngẩn ngườiémột lát, côịvẫn nhớ đếníchuyện của cuốnịalbum kia.
Cô khôngìmuốn chìm đắm‹trong cảm xúcênày, bèn bòẳlên giường gọi)điện thoại choòVân Dã.
Chàng traiưnhận máy ngay]tắp lự, huênhỳhoang giơ mấyắtấm thiệp mừngľtrước mặt cô.
VânɪDã: “Em đangếgửi tin nhắnỵcho Oai Oai.”(
Oai Oai…Vân Liótự động liên‹tưởng đến chữờcái trên đầuẹtên của DoãnĩVân Y-yy, côỉcau mày: “Chẳngíphải con béìkhông có điện¸thoại sao?”
VâníDã: “Anh traiủcậu ấy cho:cậu ấy một(con máy cũ,íchỉ có thểùgọi và nhắnýtin được thôiêấy.”
Vân Liéthấy cậu taḽsờ cằm suyĮnghĩ một lát,ưnửa ngày vẫnôchưa gửi xongĩtin nhắn, khôngịkhỏi nói: “Màyỹgửi gì đấy?”ỹ
Vân Dã: “1.”ɪ
Vân Li: “Cáiïgì?”
Vân Dãɨgiải thích: “Sợừbố mẹ cậuắấy kiểm traĩđiện thoại, sángĩtối em gửiố1, có nghĩaĩlà chào buổiõsáng, chào buổiẽtối.”
Vân Liɪcười một tiếng:ì“Trâu đấy.”
Côýkhông nể tìnhàmà châm chọc:ư“Gửi 1 màđcũng gửi đượcïlâu thế à.”Į
Vân Li: “Màyịở chung với²Doãn Vân Yỷkhông cảm thấyỉtự ti à?”ý
Vân Dã khóỉhiểu nhìn vào)ống kính.
Vân Lièbồi thêm mộtỵdao: “Con béἲxinh hơn màyfnhiều.”
“Nếu tựớti thì emẫsẽ không theoửđuổi đâu, sao,mà phải tựềkiếm trái đắngơmà ăn chứ.”ẹVân Dã mấtẹkiên nhẫn nói,ịtúm lấy máiịtóc của mình,Ïkéo ống kínhồra xa: “Tựínhìn đi, emịxứng với cậuờấy có đượcákhông hả.”
“...”ễ
Câu trả lờiạcủa Vân Dãíchọc đúng chỗựđau của Vân{Li.
Thấy vẻ mặtảcô buồn rầu,ãVân Dã ngẩníngười: “Anh rểểbắt nạt chịḽà?”
Vân Liỉnặng nề thở°dài một hơi:ỷ“Chị với anhìrể mày cóẵchút cảm giacἷgiác khoảng cách,ľrất nhiều chuyện¹anh ấy cũng{không nói với³chị.”
“Hả?” Ngheổvậy, Vân Dãớđứng đạy điĮvào phòng vệ)sinh, không coiịchuyện này quanìtrọng lắm: “Chị{đi hỏi làỉđược rồi.”
“Hỏi:rồi….” Nét mặtɨcủa Vân Liắtràn ngập khóĪxử, “Chị khôngăbiết nói nhưênào cả, chịἰmày học được[cách bất lựcợrồi.”
“Không đếnữnỗi chứ?” Vân¹Dã nhìn vàoỉống kính, chếơgiễu cười mộtḽtiếng, hệt nhưẹđang tức giận:ɨ“Vân Li, chịįđừng có màIở nhà thìồmạnh mẽ raỗngoài thì chịuÎấm ức.”
Cậuìta cụp mặtừxuống, chẳng buồnïđể ý đếnôphản ứng củaἶcô, gương mặtấmang vẻ gợiíđòn nói: “Nếufnhư là thếɪnày thì emİđứng về phíaìbố đấy.”
“...”)
Vân Dã đangĩđánh răng rồi,ỉbàn trải đánhụrằng gồ lênĮkhiến gương mặtểcậu ta lớn}gấp đôi bìnhỵthường, cậu taİậm ừ nói:ị“Thịt kho tàuùchị đông lạnhátrước khi điἰcó độc, hômļnay em ănîbị đau bụngýđấy.”
Nhổ hết,bọt ra, cậuἴta oán trách:I“Cảm giác cóỳvấn đề.”
Trongìlòng Vân Liìđang rất rốiữbời, cô phảnýbác luôn: “Đóɪlà mày khôngïnghỉ ngơi đàngÎhoàng, bớt thứcìđêm viết thiệpἰmừng cho DoãnưVân y thôi.”ễ
Vân Dã đoánftâm trạng củaảcô không tốt,ùbèn nói chuyệnỡcùng cô choễđến giờ mìnhìđi ngủ.
Sau khiĬcúp điện thoại,ýVân Li mởổphát sóng trựcủtiếp ra, sựãthật chứng minhílà cô khôngànên cố, nhómffan hâm mộơphát hiện raứtrạng thái củaủcô có vấn:đề, cảm xúc}mất mát, côỵchỉ đanh vộiạvã tắt phátỹsóng đi.
Tâm trạngìcủa cô khôngĨtốt, ngủ cũngợkhông ngon.
Trong lúcênửa tỉnh nửaĨmơ, trong phòngìtràn ngập bóngừtối.
Vân Li nằmĩxoay lưng vớiìcửa mở mắtɩra, Phó ThứcễTắc vẫn luônἱđứng ở ngoàiìcửa, mãi lúcăsau mới điịtới bên người{cô.
Vân Li nhắmímắt lại vờ²ngủ.
Cô đợi mãiỉmột lúc, sauíđó lại tiếnửvào trạng tháiïnửa tỉnh nửaẽmơ.
Mu bàn tayítruyền đến xúcịcảm lạnh lẽoḹmà mềm mại,ầtrượt dọc lênĨtrên, dừng ởītrước đóa hồngịkia….Cô không nỡĩtháo nó ra.
Côũmơ hồ ngủòmất, chẳng biếtỗanh ở đếnỉmấy giờ.
Nam đạiếkhai giảng sớm,}Vân Li đạiἷdiện cho EAWãchịu trách nhiệmặvào trong trườngļđại học phátįbiểu trong buổiĩtuyển dụng.
Lần đầuểtiên nói chuyệnjnơi công khaiỉnhư thế này,èVân Li khẩnảtrương mấy ngày³liền, may mà¹Phó Thức Tắcẩđã tập dượtjvới cô baỉđêm liền.
Đợi đếnἴkhi hội thảoÍkết thúc, đãẽlà hơn ba¸giờ chiều rồi.
Điệnờthoại có mấyúcuộc gọi nhỡ,ľđều là củaįVân Vĩnh Xương.
VânἶLi nhìn chằmếchằm màn hìnhơđiện thoại rấtẩlâu, mới gọiìlại.
Vân Li khôngĺtrách móc côộkhông nghe điệnúthoại, mà ngheạgiọng rất bìnhịtĩnh: “Bố mangɩchăn mùa xuânởcho mày, ở:trước cửa phòngịtrọ của màyụđây.”
“...”
Cuộc‹thăm viếng nàyễquá đột ngột,ìthậm chí VânựLi còn chưaốnhận được bấtḹcứ tình báoìnào của VânɨDã.
“À…Còn mới tanừlàm, con gọiểxe quay vềókhoảng hơn haiómươi phút.” VânõLi thấp thỏmíkhông yên gửiįtin nhắn choỉPhó Thức Tắc.
Côịcon hai ngườiổgặp nhau không¸quyết liệt nhưĨtrong tưởng tượng.
VânḷVĩnh Xương xáchíchiếc túi lớn,ɪbên trong làếhai chiếc chăn.
VânồLi lẩm bẩm:ì“Con có thiếuịchăn đâu….”
“Chănἲđông với chănịhè, Nam Vuílạnh hơn TâyíPhục.” Vân Vĩnh¸Xương đanh mặt,ấthấy Vân Liįngẩn người, ôngăcứng rắn nói:ổ“Ngẩn người raặđó làm gì,ệmở cửa!”
Tìnhḻcha ấm ápjchỉ duy trìỵđược mấy giây,àVân Li mởļcửa rót choḽVân Vĩnh Xươngòcốc nước, giọngẩông cứng ngắc:[“Còn yêu nóīhả?”
Vân LiЇgật đầu.
Vân VĩnhèXương nắm chặtɨbàn tay, giọngìđiệu không choíphép nghi ngờ:ạ“Bảo nó tốiἴnay qua đây,ảra ngoài ănểbữa cơm.”
VânốVĩnh Xương kiênũtrì tự gọiùxe, dường nhưđngồi vào xeịcủa Phó ThứcợTắc là chiếmầlời của anh[vậy.
Ông lạnh lùngỏnói: “Ở Tây[Phục tôi khôngîthiếu xe.”
VânɨLi biết ôngỉkhông tiếp nhậnínổi việc PhóịThức Tắc làḽngười Nam Vu.
VânạLi ngồi trênĩxe taxi, trongìlòng loạn càoìcào, cô soạnđđi soạn lạiítin nhắn gửiècho Phó ThứcịTắc, muốn bảoἴanh chút nữaɪnói mấy câuồkiểu như vềắTây Phục làmừviệc, nhưng lạiệthấy không thỏa]đáng.
Vân Li: [Bốḹem hi vọngỏem quay vềĨTây Phục hơn.]
Côĩcó một nỗiìtủi hổ màẽkhó nói thànhịlời.
Cô không muốnἲđể Phó ThứcἰTắc cảm thấy,ềVân Vĩnh Xươngộlà người khóḹở.
Một khi cóïcân nhắc nhưɩthế này, mọiỉngôn từ hànhìđộng của côἰđều bắt đầuírào trước đónểsau.
Phó Thức Tắcựđã đặt mộtÍphòng riêng trongữmột khách sạnêcó tiếng ởịNam Vu.
Vân Liằvừa xuống xe,ọPhó Thức Tắcỉkhông ở trongÏphòng riêng, màốđứng ngoài cửaôđợi bọn họ.
Thầnẩthái của anhἲrất bình tĩnh.
Bỗngảcô thở phàoẵmột hơi.
Từ đầuItới cuối VânḷVĩnh Xương đềuặkhông bày tỏígì, khách sáoằhỏi Phó Thức¸Tắc đôi câu.
Khôngíkhí trên bànịăn cũng tạmīcoi là hòaỳhợp, mãi choịđến khi VânîVĩnh Xương bỗng]hỏi: “Không cònùđi học nữaḽhả? Là họcẽlực gì thế?”ệ
Vân Li buôngἵđũa xuống, giànhơtrả lời trước:ố“Anh ấy họcủcử nhân ởàđại học khoa học kỹ thuật Tây Phục.”
VânởVĩnh Xương àἰmột tiếng, tiếpïtục hỏi: “Khôngýmuốn học tiếpínữa sao?”
PhóỉThức Tắc bìnhỳtĩnh nói: “Học‹tiến sĩ ở¸đại học khoa học kỹ thuật Tây Phục ạ.”ù
Vân Li ngheịthấy đang họcộtiến sĩ ởìđại học khoa học kỹ thuật Tây Phục thìénét mặt tốtỳhơn chút, dùÍsao thì phânínửa sinh viên²tốt nghiệp ởfđại học khoa học kỹ thuật Tây Phục đềuἵở lại TâyỳPhục làm việc.
VâníVĩnh Xương khôngờqua loa choỉxong chuyện màĪchỉ thẳng vàoịchỗ kì lạ,}“Cậu với conɨgái tôi cùngftuổi, hiện giờἳvẫn chưa tốt,nghiệp đúng không?ịSao lại không³ở trường học?”ì
“...”
“Cháu tạmïnghỉ rồi ạ.”ī
Giọng điệu củaọanh bình tĩnh,ïlà kiểu chẳngẫhề để bụng.
VânἵLi có thểợcảm nhận đượcírõ ràng, haiɨchữ tạm nghỉănày vừa bậtára, nét mặtìcủa Vân VĩnhɨXương đã cứngĩngắc.
Cô cảm thấyɪngộp thở vôộcùng.
Vân Vĩnh Xươngĩtừ chối đềữnghị đưa bọnõhọ về củaÍPhó Thức Tắc,:cũng từ chốiôluôn quà củaıanh, thái độἶcực kì rõễràng.
Trên đường về,ủVân Vĩnh Xươngἵlạnh lùng nói:ữ“Mày tìm bạnêtrai kiểu gìịthế, ngay cảứhọc cũng khôngἴxong nữa.”
“Làằchỉ nhìn vàoẳvẻ ngoài củaἶnó đúng không?”õ
Thấy Vân Liýkhông lên tiếng,]ông hít thởfthật sâu: “Bốỉmẹ nó làmἵgiáo sư, bốứmày không có²bản lĩnh, nhưngĩít nhất dạyỉdỗ con cáiựđều có thểἴhọc hành xongìxuôi.”
Vân Liỉkhông chịu nổiīkhi ông coiìthường Phó ThứcἱTắc như thếἶnày, nhưng côâkhông muốn tranhểcãi ở bênìngoài, cắn chặt{môi không nóiỉgì.
“Người mà taoởtừng gặp cònẫnhiều hơn cơmõmày ăn, tâmílý của thằngİbé này cóấvấn đề đấy.”ḽVân Vĩnh Xương¸lải nhải cảímột đường, “Mày¹đừng quan tâmĬđến điều kiệnἱgia đình nó{thế nào, trôngọnó ra làmìsao, ngay cảýviệc học nóỷcũng không họcíxong nữa kia.”ἵ
Trong mắt củaỉlớp người VânơVĩnh Xương, cuộcịsống là khổètrong khổ, ngọtḷtrong ngọt, cóìthế nào cũngÍphải tiếp tục.
Ôngđkhông hiểu đượcícó vấn đềįgì có thểụép một ngườiệđến mức tạmÎnghỉ học.
Vân LiIkhông chịu nổiấnói một câuử“Bố ở bênịngoài có thểângừng lại chútḷkhông” , VânẻVĩnh Xương mớiọngậm miệng lại.
Tàiíxế nghe cảứđoạn đường, khiíxuống xe còn¸nói với VânịLi: “Cô béềà, những chuyệnậnhư thế này²có lúc vẫn°nên nghe ýἰkiến của bốởmẹ, đừng bịủtình yêu làmớmờ con mắt.”ẳ
Sau khi vềỉnhà, Vân Liíkhông tranh cãiìvới Vân VĩnhỉXương nữa, choḻdù ông nóiĩgì, Vân Li‹cũng chỉ cắnúchặt hai câu….
“Conẻyêu đương vớiẳanh ấy làİtự do của]con, bố đừng)xen vào.”
“Anhĩấy có tạm{nghỉ hay không,ịở Nam Vuàhay là đếnêTây Phục cũngílà tự doỉcủa anh ấy,ĩbố đừng xenùvào.”
Hiếm khiăcô biểu hiệnÍra vẻ đaoừthương bất nhậpơcứng rắn nhưívách sắt thếínày, Vân VĩnhúXương nói xongậmấy câu, cụcÎtức nghẹn ứớở cổ họngíđặt vé máyọbay quay về°ngay trong đêm.
VânổVĩnh Xương đếnạđi vội vàng,ộnhưng để lại²một đống lộnằxộn.
Khoảnh khắc ôngặđóng sập cửaílại, Vân Liémới thả lỏngýngười.
Cô có cảmïgiác sống sótỉsau tai nạn.
Cô‹không sợ VânĪVĩnh Xương phảnļđối, cô cũngặkhông để ý(đến việc PhóẵThức Tắc nghỉİhọc hay không.
Kếtéquả tồi tệ‹nhất chính làÏVân Vĩnh Xươngíkhông thích PhóỏThức Tắc, côúchịu đựng vàiḻnăm, Vân VĩnhệXương bị épịđến mức bấtἷđắc dĩ cũngệchỉ có thểưnhả ra.
Cô ngồiḽtrên sô pha,ỹdần dà, cảmĨxúc buồn bãibao trùm lấyừVân Li.
Cô mởỉđiện thoại lên,Ĩtừ sau bữaÏcơm tối, PhóɩThức Tắc khôngệhề gửi tinἲnhắn cho cô.ĩCô nhập mấyìchứ lại, rồiũvội vàng xóaộđi.
Cô gửi tinļnhắn nói choêanh biết VânìVĩnh Xương điİrồi.
Thời gian chậmộrãi trôi đi,ígần đến mườiígiờ, Vân Li{mới nghe thấyĩtiếng mở cửa.
Tầm°mắt của haiĬngười giao nhau,ấPhó Thức Tắcờđứng ở ngoàiệcửa một lúc.
Anhìchậm rãi điứđến bên cạnhỵcô, cúi ngườijxuống, tay đỡũlấy gáy côừkéo vào trongíngực mình.
Huhu, buồn quá =(((
Tội cho đôi bạn trẻ quá, khi nào mới tốt hơn đây
Buồn một chút
Trời ơi nghe mùi ngược rồi đó ạ :(((
Giống như bên ngoài t cũng hiểu là bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con cái thôi, nhưng khác biệt về suy nghĩ nên dễ dẫn đến xung đột 😦
Sao buồn thế
Tuy bố Li Li chuyên chế độc quyền gia trưởng thật, nhưng phải công nhận 1 điều là mắt nhìn của phụ huynh – những người đi trc mk 1 thế hệ hầu như bao h cũng chuẩn
Chỉ qua 1 buổi nói chuyện mà ông ấy biết tâm lý Phó Thức Tắc có vấn đề
Vì là truyện nên ắt hẳn sau này anh Tắc sẽ dần mở lòng kể về quá khứ cho Li li nghe hơn, rồi bằng lòng vì cô mà thay đổi bản thân, ko còn sống buông thả chán đời như trc
Nhưng nếu ở ngoài đời thì mk ko chắc… ý là nếu mk gặp phải trường hợp như Li hẳn sẽ ko bao dung và thấu hiểu như chị í, khi mà ny có vẻ thờ ơ và có j đó ngăn cách trg mối quan hệ 2 bên. Thồi túm lại là mk team sủng nữ, nên đọc mà cứ mong ngóng ngược ông Tắc thêm đi 🤣🤣 (dù khả năng khá thấp)
Dù bố của Vân Li chuyên quyền độc đoán, nhưng trong thâm tâm ông rất yêu con cái của mình, đương nhiên là người ngoài cuộc nhìn vào sẽ rõ ràng hơn. Nói chung là bị conduy tình yêu vận vào người thì ban đầu hơi mất tỉnh táo. Con ruột của tg nên không ngược mấy.
Haizzzzz. Tội cho đôi vạn trẻ quá, nhưng cũng không thể trách ông bố được. Vì thương con theo cách của mình mà lời nói có hơi độc đoán😔😔
Nói gì thì nói đúng là các cụ gặp nhiều sẽ có mắt nhìn người hơn con cái, đâu phải gặp một lần đã nhìn ra tâm lý có vấn đề đâu. Nhưng mà cuộc đời của con trẻ thì cũng là tự chúng quyết thôi
Thương Vân Li và A Tắc quá cách biệt thế hệ nên có những lúc dù bme muốn tốt nhưng con cái lại thấy k cần thiết 😢
thương đôi trẻ quá đi :((
Tui sợ ngược 2 bé quá ợ 😶
Thấy ở trên cũng có bạn nói giống ý mình, bố của Vân Li chuyên chế, độc đoán, thương con sai cách nhưng không phủ nhận được ông là người thế hệ trước rất có mắt nhìn người, chỉ qua một buổi nói chuyện ông đã phát hiện ra tâm lý Thừa Tắc không ổn. Nhưng nói thật vì ông thương con gái mình nhưng lời nói ra tàn bạo quá, phủ nhận Thừa Tắc, cũng phủ nhận luôn con gái mình
dù không muốn công nhận nhưng bố của Vân Li cũng nhìn ra được tâm lí của Phó Thức Tắc không ổn định. Bố mẹ nào cũng yêu con mình nhưng trong TH này bố Li Li đã hơi quá rồi