CHƯƠNG 57: ĐI SIÊU THỊ
DỊCH: MIN
Vân Li mở hộp ra,ơbên trong làẽmột đôi hoa}tai thủy tinhìmàu xanh lam,ècô cầm lênįnhìn hai cái,ỉngạc nhiên nói:ἴ“Hình như emẩđến đây làĨđể tổ chứcìsinh nhật choĪanh mà.”
Sauôđó, cô lấyịđôi hoa taiậra, trịnh trọngỏáng chừng bên:vành tai củaḷPhó Thức Tắc:ù“Sinh nhật củaóanh, thì mónīquà này nênòtặng anh mới{đúng.” Phó ThứcïTắc không cóỉlỗ tai, hiểnínhiên là khôngìthể đeo lênỉcho anh được.
Phó:Thức Tắc bấtélực: “Quà củaảtôi đều làầcủa em.”
VânâLi học theo:ủ“Quà của emổcũng là củaíanh hết.”
Lờiânói của conợma men khôngitin được mấyìcâu, nhưng PhóĩThức Tắc vẫnơcười. Anh đónīlấy hoa taiứtrong tay cô,ũhỏi: “Có thểếngồi im xuốngảkhông?”
Vân Liɪgật đầu.
Phó Thức³Tắc vén lọnịtóc qua taiïcô, vành taiùcủa cô đãìtrở nên nóng[rực, anh khẽḷbóp lấy dáiưtai của cô.
Lầnẽđầu tiên đeoắhoa tai cho}con gái, anhíkhông thành thạo,ĩluôn cảm thấyĩvùng da nonЇmềm nơi dáiitai yếu ớtẻkhông gì sánhịnổi.
Động tác củaỉPhó Thức Tắcúrất cẩn thận,ừanh chăm chúïnhìn chằm chằmỉrất lâu, nơmứnớp lo sợẻxuyên qua mộtệlát, cuối cùngẵhoa tai cũngĩđược đeo lên]tai cô rồi.
Vânỷli yên lặngíngồi đó, choẽdù đã đeoìxong, cô vẫníngoan ngoãn ngheỉlời không nhúcịnhích.
“Em chỉ đặtļbánh sinh nhậtịcho anh thôi.”ảDường như thầnἶtrí của VânỡLi đã tỉnhЇtáo hơn mộtọchút, “Em chưaơchuẩn bị quàệcho anh nữa.”ã
Cô không dámïtin lặp lại)lần nữa: “EmIcòn chưa chuẩnõbị quà choἰanh nữa.”
“Chẳngềphải em tựẻđưa mình quayẳvề rồi sao?”ἴPhó Thức Tắcἰđáp lời cô,ĪVân Li chớpữmắt hỏi: “Anhòthích không?”
“Thích.”ἴ
Có tiếng gõìcửa, chắc làɪbánh sinh nhậtỵđược giao tới.ỷPhó Thức Tắcềđang định điἶlấy, nhưng VânãLi đã túmĨchặt lấy cổíáo của anh,ứhỏi thuận theoýcâu nói vừaórồi: “….Anh thíchịem không?”
Độngđtác này khiếnằanh không thể)nào nhúc nhích²được
Phó Thức Tắcăphì cười, anh)hòng muốn táchἳtừng ngón tayừcủa cô ra,ïtách được mộtựngón cô lạiảnhư con rốiībấu chặt mộtòngón vào. Sau[khi uống phíịcông sức, anhíđành từ bổ,ỉnghiêng người ngồi{dựa vào sô)pha.
“Ừ, tôi thíchỷem.”
Vân Liỉnỉ non: “Em}cũng thích anh.”ầ
Phó Thức Tắc:ứ“Tôi biết.”
MãiЇcho đến khiíngủ say, Vân,Li cũng khôngἱbuông Phó ThứcẫTắc ra. Anhựbế cô lênậtrên giường, lúcïnày mới đểỉý đến nơi}cổ áo bịìcô kéo ra.
Vùngἴxương quai xanhìbị cô cào{ra mấy vệt°đỏ.
Căn phòng nàyềtrước kia làỉông bà ngoại[ở, đã rấtĩlâu chưa cójngười vào ởírồi.
Căn phòng vốnİtrống không văngỹlặng, nhưng đãịcó sự tồnἷtại của cô.
PhóáThức Tắc để]lại một ngọnìđèn nhỏ, rồiỷtẩy trang vàỡtháo đồ trangỉsức cho cô.
VânẵLi xoay ngườiửđá chăn ra,ĩPhó Thức Tắcidém chặt lạiậcho cô. Trênἵmặt cô khôngẵcó dấu vếtfcủa việc uốngἶrượu, hàng miìcong vút ngoanìngoãn che lấyíđôi mắt, anhđvuốt ve lênἱhốc mắt củaÍcô, hỏi: “Tôiìcó thể đòiỉquà sinh nhậtĮkhông?”
Vân Liἰnhăn mày, nghiêngâmặt sang nơiầanh.
Đôi môi ướtímọng hệt nhưỡđang mời gọiếanh, Phó ThứcáTắc sáp lạiấgần, lẩm bẩm:ì“Coi như emằđồng ý rồiíđó.:
…
Khi Vân LiĮtận mắt nhìnịthấy bánh sinhénhật đã làĪbuổi sáng ngàyỗhôm sau rồi.
Côḷuể oải thứcệdậy, trong đầuỉthoáng nhói đau.èCô nhớ lạiếchuyện xảy raḻngày hôm qua,Įkết thúc củaľký ức làủcô nằm ngủụtrong lòng PhóỉThức Tắc.
Không đến{mức, cô cốõtình chạy vềἳđón sinh nhậtèvới anh, màĭkết quả ngàyằcả nến cònũchưa thổi chứ.
Nhớìđến bóng dáng}cô đơn củaἵPhó Thức TắcĪngồi trên sôḻpha, tự mìnhôchâm hai câyịnến, liếc nhìn‹người ngủ sayýnhư chết ởĬbên cạnh, cảmồgiác tội lỗiỗtrong lòng Vân¹Li dâng lên,ɩcô không nênÎuống hai chén,rượu chỉ vìịtâm trạng khôngḹđược tốt.
Cô mởịtủ lạnh ra,ồbánh sinh nhậtἵbên trong khôngổcòn hoàn chỉnhínữa, mà bịḷcắt mất haiợmiếng rồi.
Cô thởảphào một hơi.
Chắcểlà cô đãÏđón sinh nhậtằvới anh rồi,ụPhó Thức Tắcìkhông đến mứcỉngụy trạng bánhɨsinh nhật thànhơdạng này đâu.
“Ngủợngon không em?”ọPhó Thức Tắcḻđi đến bênịcạnh cô, lấyísữa bò vàètrứng gà trongôtủ lạnh ra.
Anhỉđã thức dậyũlâu rồi, cúcìáo mở raḽmất nút, cóậthể nhìn thấyồvệt đỏ trênïxương quai xanh.
VânùLi không dámậtin vào mắt¸mình.
“Dạ, ngon lắmÏạ.” Cô nghiêmơtúc trả lời}câu hỏi củaÍanh: “Xương quaiầxanh của anh….Làõem làm sao?”ĩ
Phó Thức Tắc:Ї“Không nhớ hả?”ó
“...”
“Em hỏiứanh một vấnụđề,” Vân Liịgian nan nói,ậ“Làm thế nàoụvậy ạ?”
PhóḻThức Tắc đẩyĩsữa bò đượcĺhâm nóng đếnĩtrước mặt cô,ɪthuận miệng nói:Į“Chắc là cắn.”í
“...”
Vân Liìtiếp tục tìmõkiếm lại trongÏtrí nhớ, rốtịcuộc hai ngườiảđã phát triểnἶđến mức độênào. Cô lờ‹mờ có ấnïtượng, sau khi[cô ngủ mất,ốđầu lưỡi đangớcố gắng đấuầtiến hành đấuḻtranh với thứờgì đó. Côḽgiơ tay phảnìkháng, sau đóịhai cánh tayỹđã hãm sâuằvào trong nệm}giường mềm mạiắkhông thể nhúcưnhích được nữa.
CôĨvẫn đang ngơúngác, Phó ThứcíTắc không đểơbụng: “Không saoĩcả.”
Sự việcἵnày vượt xaĪso với phạmívi nhận biếtủcủa Vân Li,élo lắng phiềnôphức vào người,Їcô buột miệngìnói: “Vậy thìâtốt ạ.”
Phó³Thức Tắc bậtïcười.
Vân Li tưởng,rằng sự việcἰđến đây làãkết thúc, khiỗPhó Thức Tắcấchiên trứng, bỗngìnhiên quay đầuìnhìn cô: “HơiÎđau.”
“...”
Hôn(đến nỗi đau²hết cả bờĩmôi, Vân Liómới được thảíra. Lúc ănèsáng cô nhìnỡđiện thoại, thấyẽtin nhắn màịtối qua VânịDã gửi: [Thayóem gửi lờiúchúc mừng sinhĭnhật đến anhýrể nhé.]
Vân Li:ị[Đã rõ.]
Vân Dã:Ī[Qua 12 tiếngợđồng hồ rồiíVân Li, tốiấqua chị đi¹đâu thế?]
Vân Li:ế[Hẹn hò ^^]
VânἳDã: [Khừa khừa]
VânĩDã: [Thân tình°nhắc nhở: Bốỉgià nói muốnằtới Nam Vuỉđưa chăn choùchị, không rõèthời gian.]
Vân Li:ì[Đệch]
Vân Li uốngἶngụm sữa tươifcho đỡ sợ,ἱcô bị tin‹tức này dọaĩtới nỗi dựngḹngược hết cảữlông mai lên.:Mùa đông sắpụkết thúc rồi,îtới Nam Vuļđể thẩm tra}con rể tươngỉlai thì đúngíhơn.
Sau khi ănỷsáng xong, haiủngười lái xeἰđến siêu thịỳgần nhà đểứmua đồ.
Vân Liɨnhìn một đống¸đồ dùng hàngọngày trong xe)đẩy, nào làỉcốc đánh răng,²dép lê cácíloại đều muaĩhai phần, theoἰlý mà nóiấthì chỉ cầnɪmua phần củaõcô là được,ịcô nghi ngờùnói: “Trong nhàĩkhông có àìanh?”
Phó ThứcìTắc đếm lại:ĩ“Dép cặp, cốc³cặp, áo ngủįcặp...”
Thấy vẻỉmặt đờ đẫnìcủa cô, anhểrũ mắt hỏi:ĩ“Có vấn đềįà?”
Anh tiếpἳtục đẩy xeīvề phía trước,ưVân Li chậmẫnửa nhịp mớiựnhe răng raộcười, cô đuổiÏtheo khoác lấyîcánh tay anh.
“Chúngỉta mua thực}phẩn ăn nhanhũđi.” Vân Li¹tới khu đôngìlạnh, “Có thểἲmua nhiều sủiẩcảo một chút,Ínấu nhanh hơn.”ử
Phó Thức Tắcỉhiếm khi ănἵthực phẩm đôngòlạnh, khó hiểuỹnói: “Chẳng phải³bình thường đều{tự nấu sao?”ờ
“Giờ chẳng phảiởlà anh nấu[cơm sao.” VânịLi thành khẩnĩnói: “Em muốnògiảm bớt gánhınặng cho anh.”ầ
Hai người vừaừở chung vớiinhau, chuyện nàyɪđã chắc nhưịđinh đóng cộtợrồi.
Nghe có vẻ²hơi mặt dày,íVân Li lạiạbổ sung thêm:ἲ“Lúc anh nấu‹cơm mệt thìờem có thểĩnấu cho anhêchút sủi cảoİđông lạnh.”
“...”ẵ
Phó Thức Tắcfbình tĩnh nói:ỉ“ Nhàn VânùĐích Tháp Tương²cập nhật độngĩthái mới: videoi[Nấu cháo choăbạn trai đi-LàmĨthế nào đểἵnấu cháo niêuİtôm cua]” cháoỉsườn Hoài Sơn,ýcháo trứng thịtôbò, cháo tômốsò điệp, cháoếgạo nứt đậuıđen...” Phó ThứcỉTắc dựa vàoũtrí nhớ củaẵmình lần lượtíđọc ra mấy]cái tên, nghiêngùđầu hỏi cô:ì“Hình như tôiửlà bạn traiỉcủa em?”
VânìLi nhếch môi:ľ“Là anh….”
PhóđThức Tắc hờậhững mỉm cười:õ“Tôi nhớ làĨmình chưa đượcậanh bao giờ.”ĩ
“...”
Vân Liĩtự giác chạyùđến khu lươngởthực dầu muối,[ném mấy túiĨyến mạch vàẽgạo nứt vàoẳtrong xe, lạiįchạy đến khuĭđồ khô némĩmấy túi hảiɩsản khô vào.
Sauẫkhi dạo xongỉsiêu thị, PhóIThức Tắc thayâquần áo đi:làm.
Trường Nam đạiịvẫn chưa khảiỉgiảng, Vân Lifnói với PhươngẫNgữ Ninh quayốvề công tyἳtrước thời hạn.
Thựcưtập ở EAWẹđã đủ baỉtháng rồi, đạiἴđa số thờiứgian Vân Liđđều làm việcỹvặt.
Công việc củaĩnhân viên thựcìtập không cốỡđịnh, cô thườngɩsang bộ phận¸khác phụ giúp,íđối với côngİty cũng cóĩhiểu biết sơúlược.
Cô dự địnhỉtháng tư sẽἲnghỉ việc, trướcɪlúc đó, côἰchủ động nóiīvới Phương NgữựNinh sẽ chịuótrách nhiệm côngậviệc tuyển dụngimùa xuân.
Nếu làỡVân Li trướcἳđây, cô tuyệtìđối sẽ khôngặchủ động làmệđơn xin phụýtrách hạng mụcênày, cũng tuyệtỉkhông thể nàoộlàm tốt đượcởcông việc này.íCó lẽ gầnḷđây cô cấpịbách muốn thayýđổi tính cáchịcủa bản thân,ắVân Li nóngôlòng muốn thử.
Trừẹbỏ việc cùngɨnhau đi làmἵtan ca, cuộcẻsống thường ngàyïcủa Phó ThứcẹTắc và Vân³Li rất bìnhÏđạm.
Thi thoảng côÎsẽ nhớ đếnèviệc Vân VĩnhíXương sắp tớiẫNam Vu.
Vẫn chưaịnhận được thôngátin chắc chắn,ởVân Li tựfan ủi bảníthân coi nhưủkhông có gìЇxảy ra.
“Cô NhànỡVân.” Hà GiaiἰMộng nghỉ phépịnăm, sau khi]quay lại côngĩty cố ýἶchạy tới chàoÏhỏi Vân Li,ĩ“Đồng nghiệp nóiũdạo này emớthay đổi nhiều)lắm đó?”
“Hả?”ɨVân Li ngẩngíđầu lên khỏi)tập văn kiện,ì“Thay đổi gìắcơ ạ?”
“Thíchĩnói hơn vớiúthích cười hơnḽrồi.” Hà GiaijMộng cười hìĩhì nói, “Khôngẳngờ yêu đươngívới con ngườiílạnh lẽo kia,ễcô Nhàn Vânìlại trở nênếthích cười hơnἵrồi đó, cóéphải là bịìlây truyền rồiăkhông?”
Vân Liỡcười cười: “Chắcẵlà bị lâyịtruyền rồi ạ.”ẻ
Hai người tròĬchuyện chẳng baoổlâu đã tớiãgiờ tan làm,ỉVân Li dọnứdẹp đồ đạc,ỉra ngoài cổng‹đợi Phó ThứcốTắc.
Hôm nay là²lễ tình nhân,ồVân Li vàơPhó Thức Tắcâhẹn nhau cùngἰquay video máy°bay không ngườiἳlái, chủ đềũlà nói về]lịch sử phát}triển của dòngýmáy bay kinhéđiển, Phó Thứcἴsẽ thay côἱlên vạch ra‹và phối âmừphần giới thiệu.
VânậLi lấy máyợbay ra, mượnékhông gian trốngờphía trước giáậsách của anhọđể quay môểhình bên ngoài.
Khóeịmắt cô liếcỹthấy một cuốnfalbum da bòãmàu đen trongítủ, Vân Liẳcầm ra lậtừxem.
Là ảnh trướcÏkia của Phó}Thức Tắc.
Bắt đầuịtừ hồi cònõmặc tã, trongἲrất nhiều bứcỡảnh đều cóımột cậu bé}chụp chung vớiằanh, có lẽýlà bạn nốiỷkhố mà trướcĬkia anh nói.
Khi(hai người cườiĨrộ lên cóínét giống nhau,ẩnếp gấp củaĩmắt hai míễrất rõ ràng,õmột tấm làľbạn nối khố,đeo cặp sáchĩcủa anh, nắmẻtay Phó Thức‹Tắc đi đếnɨcổng của GiangỉNam Uyển.
Trông PhóḻThức Tắc khoảngấtầm bốn nămýtuổi.
Vân Li ngồiḻxổm xuống lậtɪxem, Phó ThứcЇTắc đi vào,óhỏi cô: “Ngườiịmáy….”
Âm thanhùcủa anh kẹtịmột cái ngừngỉlại.
“Vừa rồi emâkhông cẩn thậnЇthấy được cuốnóalbum này, emểthấy nhiều tấmĭảnh hồi béẩcủa anh lắm.”ɩVân Li đứngıdậy, muốn đưaẻcuốn album choẳanh.
Phó Thức Tắcịnhìn một cái,ẽgập album lại,ỷhỏi cô: “Giờỷquay luôn sao?”ế
Anh đặt cuốnẫalbum lên đầuđgiường.
Trong lòng VânĩLi bất anΓting” một tiếng,¸mãi sau cô{mới phản ứngãlại, “À đượcịạ.”
Vân Liḻđi theo anhỵra ngoài, sauĮkhi dựng máyềquay lên thìɪquay một sốũcảnh máy bayêở ngoài trời.iKhi thao tácìmáy quay, VânốLi lặng lẽộngước mắt nhìnỉvề phía anh.
NétÎmặt của anhỉhờ hững, trongằmắt ánh lênùmàu xanh củaảbầu trời
Người đànầông mặc áo)khoác màu đenịtrùng khớp vớiẫcậu thiếu niênốmặc áo đồngàphục của Unique.
Sauấđó lại táchẩra rõ ràng.
Trướcîkhi ở bên(nhau, Phó ThứcìTắc như mộtìđóa hồng nơi}hoang dại, cô°độc khác người,ễcô cũng nhưẩvậy, ngắm nhìnờtừ xa.
Khung cảnhộtrong máy quayἴđã được lấy‹nét, biên độĪđộng tác củaĩanh rất nhỏ,ạchỉ có máyıbay không ngườiỏlái xuyên quaằkhông trung.
Vân Liỉnhớ về cáiăđêm đi cắmắtrại đó, mặt(hồ phản quang,ἳóng lưng côủđơn. Rõ ràng}cô đã ởừgần đến mứcỡcó thể cảmìnhận được nhiệt³độ cơ thểíanh, nhưng vẫnợtồn tại cảmÏgiác ngăn cáchɩkhông thể xóaḹnhòa.
“Li Li.”
VânâLi bừng tỉnh,ɨPhó Thức Tắcãđang nhìn cô,ĭmáy bay khôngễngười lái đãẹnằm trong tayủanh.
“Quay xong rồi,ịchúng ta điụăn cơm thôi.”³Vân Li mấtắtự nhiên nói,ḹPhó Thức Tắcơừ một tiếng,ἶthu dọn máyïquay giúp cô.
Giữaịtháng hai, nhiệtĩđộ vẫn nằmἶở mức âmăba độ, PhóìThức Tắc quàngịkhăn cho VânЇLi, nắm tayἴcô bỏ vàoἲtrong túi mình.
Lòngúbàn tay củaἱanh hơi lạnh,échẳng bao lâuîđã được sưởióấm. Sau khiưra ngoài, gió¹lạnh thấm vàoỉtrong xương cốt,Ivùng da lộịra bên ngoàiẳcủa Vân Liđđã lạnh đếnįnỗi mất hếtỳtri giác, chỉÏcó lòng bànítay truyền đếnfchút nhiệt độ.
Cảmêxúc u buồnâcả ngày trờiἶcủa cô cuốiЇcùng cũng tốtỉhơn rồi.
Phó ThứcệTắc đã đặtẽnhà hàng Tây‹từ trước, ởíngay trong trungĩtâm thương mạiễgần Giang NamịUyển.
Đọc mà nhói cả tim theo Li Li :(((
Khoảng cách vẫn còn xa lắm , cố lên vân li ơi
Mong anh sẽ vượt qua được rào cảm và chia sẻ cho c nhà. Hai người sẽ cùng nhau vượt qua thôi
anh vẫn chưa hoàn toàn mở lòng ra vs chị nx:(
Cảm giác có một bức tường vô hình giữa hai người vậy
Cảm giác có 1 rào cản giữa 2 người chưa tháo dỡ được vậy 😦
Hai người trông thì vui vẻ ấy nhưng còn lấn cấn, cậu Tắc chưa mở lòng hết
Hai người yêu nhau đó, đối phương là quan trọng nhất với mình nhưng vẫn còn khoảng cách, khoảng cách này đôi khi rất mờ nhạt như không tồn tại, nhưng một khi nó hiện lên thì có thể giết chết tình yêu này