CHƯƠNG 4: TRUYỀN LỜI
DỊCH: MIN
Nghe thấy vậy, cảm xúcĩcủa Vân Li°vốn đang thảàlỏng bởi động¸tác nhanh nhẹnīlưu loát củaíanh bỗng trởĺnên căng thẳng.
CáiЇgì gọi làẻlần đầu tiênợ?
Vân Li khôngĺhiểu lời củaếanh ta choếlắm, ngờ vựcởhỏi: “Trước đóḷanh chưa từngắbuộc cho ngườièkhác bao giờ¹à?”
Người đànἲông: “Ừ.”
“….”ì
Vân Li bịỉcâu trả lờiẵnhư lẽ đương}nhiên này củaianh chặn họng.
Thậmơchí cô cònἶkiểm điểm phảiḷchăng bản thânỉmình làm quá}lên hay không.
Tuyḻđộ cao củaÍhạng mục này:chỉ có hơnĭ2 mét, nhưngìcũng có tínhἴnguy hiểm nhấtíđịnh. Lúc nàyữđây Vân Liẵkhông còn đểİý được đếnãnhững thứ khácἵnữa, không thểἱkhông bắt lời,ïnhư là cầu,mong được anỉủi tâm lý:ĺ“Thế trước khiḷanh đi làmợcó từng tham³gia đào tạoạkhông?”
Đôi mắtơcủa người đàníông còn chẳngẽbuồn ngước lên:ì“Đào tạo gì.”ì
“Thì ví dụỷnhư,” Vân LiĪkhông nghĩ raĩđược thứ khác,òlúc này đây}cũng không uyểnặchuyển nổi, tínhḹđịnh hướng rấtĺmạnh, “Cái dâyổan toàn nàyἲbuộc như thếểnào mới làộan toàn nhất,ọmới có thểfgiảm hệ sốìnguy hiểm xuốngỏthấp nhất.”
Ngườiộđàn ông ngheļcô nói hết,ủmới đáp: “Chưaảtừng.”
“...”
Trongĩlúc này, Vân}Li còn cóìcảm giác hơnĩcả đi nhảyậbungee thật, nhânùviên công tácĺnói với cô,,dây này cóẫkhả năng sẽÏđứt, nhưng khôngịnhất định sẽấđứt, bảo côĬcó thể thửḽtrước xem.
Cả ngườiẹVân Li cứngịđờ: “Thế dâyĪan toàn chưaἰbuộc chặt liệuếcó bị hấtọra ngoài không?”ộ
Người đàn ông,liếc cô mộtơcái, như đang]cân nhắc: “Tôiưkhông rõ.”
Thấyɨgương mặt haiợngười đều thoảiùmái, Vân Liļmím chặt môi,‹trong lúc côđđang nghĩ khôngắđược tự dọaịbản thân mình,ibỗng người đànḷông khẽ bấmắlên nút càiâcủa dây anỳtoàn, chậm rãiĩnói: “Cô muốnũthử không?”
VânïLi: “….”
VânḹLi: “?”
NgườiĨđàn ông trướcḽmắt này nóiľchuyện hệt như°ác ma thầm]thì.
Thế nhưng ngườiíđàn ông chỉĩnhắc đến mộtịcâu, nói xongịthì thu tayữlại, không hềécó thêm độngịtác dư thừa,nào. Thậm chíḹVân Li đãỡbắt đầu lấyồdạ tiểu nhân]đo lòng quânỏtử, kiểu nhưĭvì lời nóiĭxấu của côútrước đó nênïanh mới ghiỉhận trong lòng,ặcho nên nhânḹcơ hội lầnịnày hù dọaỳcô.
Sống lưng củaíVân Li cứngồngắc, rũ đầu²xuống sờ lênănút cài, kiểmđtra xem cóầbị bung raìkhông.
Cũng trong lúcỳnày, phía xaĩcó người gọiõTừ Thanh Tốngíđi qua.
Trước khi(đi, Từ ThanhḽTống khẽ cười,ọmở lời vỗệvề: “Cậu ấy[chỉ nói đùaĩvới em thôi,ểđừng coi làợthật.” Ngay sauɨđó, quay ngườiắnhắc nhở ngườiỳđàn ông: “Cậuílàm gì đó,ẻtận trách mộtọchút, đừng nói}lung tung dọaỹngười.”
Người đànỉông vẫn mang°gương mặt “xã³giao hời hợt”ļ, nhưng cũngỷvì thế màặnói với VâníLi một câuÎtiếng người: “Yênầtâm, đều đãīkiểm tra hếtấrồi.” Sau đóĩchỉ vào bênỷcạnh sợi dây:ỵ“Nếu lát nữaẳthấy sợ thìổnắm chặt chỗĨnày vào.”
VânửLi gật đầu,:cô do dựimột lát, mớiỷdịch tay raĩchỗ khác.
Người đànửông lấy chiếcẻkính VR ởẩbên cạnh, đeoílên cho cô:Ї“Đằng sau cóἴcái nấc, tựệđiều chỉnh độỗrộng đi.”
VânưLi thấy trướcīmắt đã biếnîthành một hàngЇchữ có khoảngữcách xa vờ,ỡcòn có thêmỉhiệu ứng lửaủcháy nữa.
Người đàn:ông: “Rõ chưa?”ê
Vân Li hípìmắt: “Có hơi(mờ.”
Vừa dứtịlời, cô cóẫthể cảm giácăđược, bàn tay¸của người đànổông đang tìắlên kính củaĭcô, cài xuốngỗdưới. Tầm nhìnἱcũng theo đó¸trở nên rõỏnét hơn, Vân²Li giơ tayálên, tự điềuõchỉnh góc độẩthoải mái hơnơchút.
Vì hạng mụcỳnày sẽ dịchịchuyển lên xuống,ìchỉ đeo mỗiĩnhư thế nàyợthôi sẽ rấtởdễ bị rơiỹra. Cho nên)đã gia cốĩthêm hai sợiiđai, cố địnhĩlấy cằm giốngặnhư cách đeoệcủa mũ bảoỉhiểm.
Sau khi đeoiVR lên, trướcἳmắt đã thoátỉkhỏi thế giớiĪthực tại.
Vân Liácũng không biếtỉxung quanh xảyếra chuyện gì,úcó hơi khẩnợtrương, cô chỉớnghe thấy người‹đàn ông nóiị“Bắt đầu rồi”(như dự báo,íhiện trường theoằđó đã bắtọđầu thay đổi.
Váchẹnúi cao chótõvót không thấyúđáy, nơi xaĮlà sương mùἴvây quanh ngọnổnúi.
Trò chơi ngayờtừ khi bắtıđầu không phảiĪđã nhảy ngayắxuống dưới, cònĩcó một khoảng[giảm sốc. NPC¸trước mắt há‹miệng ngậm miệng,Įhệt như đangínói. Sau đó¹góc nhìn củaľVân Li trởịthành, nhân vậtἵchính muốn nhảyỳnhưng không dámữnhảy, do dựỏrất lâu.
Trong khoảngãthời gian côíchưa kịp phảnἶứng lại, bỗngậvọt xuống dưới.
Ghếỹtreo dưới ngườiècũng bắt đầuọvận chuyển.
Rơi xuốngựnơi thấp nhất,ậcòn nảy lênìnảy xuống vì:lực đàn hồiớcủa sợi dây.ứCảm giác mất)đi trọng lựcírất mãnh liệt,ļđại dương đenơkịt ở gầnÍtrong gang tấc,ởsau đó lạiộđột ngột vọtĭlên.
Trong phút chốcỗVân Li hoảngïsợ nhắm tịtĺmắt lại, rồi]lại cưỡng báchợbản thân mởỉmắt ra.
Cô thuộcἱtuýp người vừaẹhèn nhát vừaổham chơi. Mỗiọlần tới côngļviên giải trí,ựthấy những hạngỉmục có độỏcao kích thíchľthì đều cảmẫthấy rất hứngḷthú, tới khi‹đến cửa vào,ìlại không cóĩgan để lên[chơi.
Mà hạng mụcītrải nghiệm VRợkiểu này, Vân)Li biết nóýlà giả tưởng,ờthực tế khôngɪhề đáng sợ,ỉcho nên cô¹đều muốn chơiầthử hết một}lượt.
Nói đơn giảnỷchính là, láḻgan của côɪchỉ tồn tạiớtrong thế giớiơgiả tưởng.
Vừa quayưvề với hiệnầthực toàn bộẳđều quay vềẽmo.
Thời gian của)hạng mục nàyịkhông dài, nhưngἷvì mang tới¹cảm giác quá¹mức chân thực,îVân Li vẫnũcảm thấy mỗiđgiây dài nhưẻmột năm, nhưng‹sau khi “sốngùsót trở về”Icô lại thấyîtinh thần rấtĩsảng khoái, hưngịphấn kích thích.
VânĩLi tháo kínhởVR ra.
Người đànĩông nhận lấy,đtháo dây anỹtoàn giúp cô.
VânɩLi quay vềįmặt đất, côỵnghiêng đầu, thấyẩbên cạnh cóùcái màn hình,ỉgần như làíđồng bộ đưaẹcô tới khungểcảnh vừa rồiɩcô trông thấy.ĺCũng chính làīnhững thứ vừa‹rồi cô trôngạthấy người khácàcũng thấy luôn.
NgheỡHà Giai Mộngệnói, vì đểíchế tác raívideo tạo raẫhiệu quả tốt¹hơn, sau nàyúnhững khung cảnhênày đều thốngụnhất gửi choõngười tương ứng.
VânăLi nói mộtũtiếng cảm ơn,ôngẫm nghĩ mãi,ắmới đề cậpİtới nghi ngờẹcủa mình: “Tròfchơi này khôngđcó âm thanhỉsao?”
Người đànìông ngước mắtờlên.
Vân Li giảiịthích: “Tôi trôngĬthấy nhân vậtĩhá miệng, nhưngòkhông có âmἵthanh.”
Người đàn³ông cũng khôngỳrõ lắm, dứtỉkhoát đeo lên.ỉLúc sau, anhôtháo ra, cầmâkính VR trongòtay nói: “Cóỳâm thanh, nhưngỷtai phải hìnhảnhư hỏng rồi.”ơ
Nói xong, anhălại xác nhận‹nói: “Cô không³nghe thấy gìãsao?”
“….”
Hôỉhấp của VânìLi ngừng lại.
Điềuềnày vừa vặnếđụng phải khuyếtởthiếu bẩm sinhìcủa cô.
Bên taiịphải hỏng rồi,(tương đương vớiớviệc chỉ cóỏbên tai tráiýcó âm thanh.
Nhưngắtai trái củaįcô bẩm sinhḽđã không ngheľthấy.
Cho nên chẳngẻnghe được gìĪcả.
“Hả, phải không?”ờVân Li khôùkhan nói, “Vậy³có lẽ làívừa rồi tôiểhơi khẩn trương,ờcho nên khôngắnghe rõ.”
“Ừ.”ò
Người đàn ôngἵcũng không đểũbụng. Kết thúc]“nhiệm vụ” này{của Vân Li,Îanh lại khôiữphục thái độả“Chuyện không liênḹquan tới mình”ỗ, lực chúếý đặt trênịthiết bị, imìlặng kiểm tra.
*
Sauĩđó Vân Liạchơi thử nhữngỉhạng mục khác,ếlúc đi ngangịqua chỗ này,{đã không thấyĭbóng dáng ngườiĭđàn ông đâu³nữa. Trừ điậmột số hạngợmục, đợi côĺthử hết nhữngïhạng mục màốmình hứng thú,íthời gian đãịtrôi qua nửaîngày rồi.
Trong sốồngười tới côẽđược coi nhưậcó sức sốngḹnhất.
Có một sốἵngười chơi mộtàthời gian dàiìsẽ đau đầu,ĩđã kết thúcôchiến đấu từflâu rồi, lúcÍnày đang ởЇkhu nghỉ ngơiïtrò chuyện vớiìnhau.
Vân Li tìmẩmột góc khôngĩcó người, côỏvừa nhanh chóngákiểm tra nhữngụđoạn video vừa,quay, vừa suyẽnghĩ xem nênịbiên tập cắtúnối như thếinào.
Chẳng bao lâu,²Hà Giai Mộngđtới tìm cô,ïthông báo mộtồtin tức.
Thân làĩban tổ chức,ịTừ Thanh Tốngủmuốn mời mọiÎngười ăn bữaīcơm, tiện thể(chính thức làmốquen và tạmìbiệt với bọn]họ. Nghe nóiànhững người khácịđều vui vẻἵđồng ý rồi,òVân Li chỉđđành nghẹn lờiỡtừ chối vào]trong bụng, chọnìlựa theo sốìđông.
….
Địa điểm dùngịbừa là ở¸một nhà hàngécó tiếng tạiùNam Vu.
EAW đặtầmột phòng baoɪrất lớn, bênἳtrong có xếpľhai chiếc bànậtrong to ởɪhai bên tráiặphải. Vân Liầngồi vào vịọtrí sát trongἱnhất, hai bênựlần lượt là¹Hà Giai Mộngầvà biết chếtốliền.
Có vài ngườiệtrước đó đãĮtương tác làm°quen với nhauỉrồi, có một°số người vừa,biết nhau mộtĩngày đã hòaÍhợp vui vẻ.ỵTrên bàn cơmưnáo nhiệt cựcẫkỳ, đa sốổmọi người đềuưchưa chơi đã,ἷđang bàn luậnỳvề cảm nhậnỉsau khi chơiìcác hạng mục.
VânởLi sợ nhấtἱlà kiểu trườngIhợp như thếĩnày, vừa vàoờcửa đã giả:vờ nghịch điệnıthoại.
Đến sau cùngĩlà Từ ThanhĺTống và người)đàn ông.
Trên bànúchỉ còn lại:hai chỗ trống,ẩhai người điễtới. Hà Giai{Mộng chớp mắt,Înhìn thấy ngườiInày, thuộc tínhἶmê giai lạiọnổi lên: “CôľNhàn Vân, hômộnay cô trôngĩthấy dáng vẻÎcởi khẩu trang}của anh đẹpĩtrai này chưa?
ӕ
Hôm nay?
Vân Liúnói sự thật:Į“Hôm nay khôngẩnhìn thấy.”
Côẽhơi ngừng lại,ủđang cân nhắcɪxem có nênîbổ sung thêm[câu: Nhưng trướcIđó từng nhìnụthấy rồi.
Chưa kịpờnói, Từ Thanh‹Tống đã gọi:ỡ“Tiểu Hà.”
Hà{Giai Mộng: “Dạ?”ỉ
“Em có muốnỉđổi chỗ không?”ḽTừ Thanh Tốngíquan sát chỗīngồi, vỗ lênIvai người đàn:ông, “Mấy ngàyļnay cậu ấyàbị cảm cúm,ἱchỗ này làÏđầu gió, đểɩcậu ấy ngồiớvào trong đi.”ẳ
Hà Giai Mộngỷlập tức đứngêdậy, vội nói:Ї“Đương nhiên khôngỗvấn đề gìĮạ.”
Trong lúcĩVân Li chưa°kịp phản ứngìlại, chẳn hiểuîlàm sao màĨbọn họ lại²ngồi cùng mộtâchỗ rồi.
Vốn dĩɨđã tránh khôngïkịp với nhữngỉtrường hợp nhiềuớngười như thếừnày rồi, bênếcạnh lại đổiổthành một ngườiἳxa lạ mớiờgặp mấy lần,ựVân Li khôngĩbiết có cầnởchào hỏi hayơkhông, ngồi lạiắcàng không yênăổn.
Cô không nhìnìsáng, chỉ cúiặđầu uống nước.
TừùThanh Tống khôngĪcó ý địnhữgiới thiệu ngườiïđàn ông. Trênịbàn có ngườiìbắt chuyện vớiíngười đàn ông,³anh im lặngīmột lúc mớiįđáp lời, dườngÍnhư đang xácẵnhận xem cóăphải đối phươngḽđang nói chuyệnİvới mình không,ïnhưng đều rấtÍngắn gọn.
Giống nhưịđang hăng sayầlại xuất hiệnặmột người chấm}dứt cuộc tròãchuyện vậy.
Vân Liἶthấy đồng cảm,(muốn nhìn xemĬcó liệu cóíphải anh cũngĩcảm thấy buồnịbực hay không,ồnhưng lại khôngἷdám nhìn sang.
Chẳngỉbao lâu sau,ẽtrọng tâm vấn]đề lại chuyểnộlên người TừữThanh Tống.
Vân Liícũng nghiêng đầuÎnhìn qua.
Nhưng trongỏđầu lại nghĩ,ĩhình như mọiđngười đều quênỵhỏi tên ngườiíđàn ông.
Lát sau,ểngười đàn ôngỳtháo khẩu trangḽra.
Mấy lần gặpâtrước, không phảiịdo điều kiệnđánh sáng khôngỉtốt, thì chínhùlà chênh lệch,góc độ nênỉkhông nhìn rõ,İthêm nữa làệcô không nghiêmêtúc nhìn. Lúcãnày nhìn ởộkhoảng cách gần,ẵVân Li mớiẵphát hiện màuìtóc của anhíhơi nhạt, chẳngíbiết là nhuộmἵhay là doịbẩm sinh nóựthế.
Dịch xuống dưới,ỉvẫn là gương³mặt không tìmira được chút)tì vết, diệnìmạo thiên vềảcon lai.
Chỉ riêngĬđiều này thôiἰđã cực kìũxuất sắc.
Vân Lifbỗng cảm thấyíhơi quen mắt.
Hình}như cô từng]gặp ở chỗ[nào…..
Chưa kịp nghĩékỹ, nhân viênĬphục vụ đãớbắt đầu đưaỏđồ ăn lên.
Trênờbàn có đủòcác loại đồỹăn, chăm sócĩtới khẩu vịùcủa từng người.
Chẳngựbiết là doıkhông muốn ănἱhay quá kénỉchọn, Vân Liđliếc mắt làụnhìn thấy, ngườiíđàn ông ngừngứlại một látɩcũng không ăn(thứ gì. ChỉĪcó phần cháoịđược gọi riêngİthì đã ănôhết một nửa.
Sauỏkhi bữa cơm[kết thúc, mọiẽngười đề nghịắtới KTV bênïcạnh hát hò.
TừòThanh Tống cườiỉđồng ý.
Bữa cơménày tiêu tốnἴkhông ít tiền,ỉnhững người khác°không có dựjđịnh để anh‹ta thanh toánÎnữa. Đề xuấtįmột trò chơiốnhỏ, hai bànềchia thành haiἰnhóm, nhóm nàoἳthua thì tổἷấy thanh toán.
Trongἶmột đống tròịchơi anh đẩyïtôi kéo, cuốiĩcùng chọn đượcἱmột trò chơiítruyền lời vừaọđơn giản vừaữgọn lẹ, tênùlà “Đón đầuậkề tai.”
Quyỉtắc là, mỗiốmột nhóm cửùra một ngườiïnói một câuịvới người đầuưtiên ở nhómđkia, gói gọnòtrong ba mươiểchữ, càng trúcàtrắc càng tốt.[Sau đó thuậnẻtiện truyền xuốngɨdưới, âm thanhìphải khẽ, khôngîđược để ngườiļthứ ba nghe)thấy.
Người cuối cùngỵcủa nhóm nàoļthuật lại đượcἵnhiều chữ cáiịchính xác nhất,ủthì bên đó³chiến thắng.
Trong lòngḷVân Li giật thót một tiếng.
Sauổđó, lại ngheἵthấy tin dữỉhơn: “Vậy thìĮtruyền ngược theo{chiều kim đồng)hồ đi.”
Ngượcἱchiều kim đồngủhồ, từ bên³trái qua bênợphải.
Thế chẳng phảiÍlà cô phảiàghé tai tráiầqua hay sao….
Mỗiửnhóm nhanh chóngÎquyết định câuÏtừ, bắt đầuìtruyền lời từЇmột đầu.
Người khởiúđầu của bàn:bọn họ làéTừ Thanh Tống,ịtới chỗ VânậLi còn cáchíbốn người nữa.ẹTốc độ truyềnĩlời rất nhanh,îtheo đó làìkhoảng cách kéoềlại càng gần,¹cơn lo âuãcủa cô vọtÍlên.
Tuy tai tráiâmất đi thínhìlực không tạoĩlên ảnh hưởngđgì lớn đốiĪvới cuộc sốngĬcủa Vân Li,êcô cũng khôngổđể ý lắm.
Nhưngĩcho dù làẹvậy, cô cũngἴkhông hề muốnỷcông bố khuyết{điểm này củaɨmình cho mọifngười biết.
Vân Liễxoắn xuýt mộtẫlát, nhìn sangĬngười đàn ông:ɩ“Cái đó….”
Ngườiưđàn ông nghiêngỡđầu qua.
Cô háấmiệng, muốn nóiἳ“Chút nữa tôiícó thể dùngỹtải phải đểĩnghe không” ,ḷlại thấy dồnínén quá, chưaénói xong đãįxì hơi rồi:ẵ“Quên đi, khôngếcó việc gì.”ấ
Chẳng bao lâuàđã tới lượtíngười đàn ông.
Nhìnỡthấy người bênἶcạnh truyền lờiưcho anh, VânáLi hơi ghéỏngười sang ngheļtrộm, nhưng mộtἲchữ cũng chẳngọnghe thấy.
Lời nóiểthầm kết thúc,ầngười đàn ôngớnhìn sang cô.
Vân:Li đối mắtừvới anh, căng}da đầu ghé¸tới.
Thời gian ngừngïlại mấy giây.
Ngườiíđàn ông khôngЇnhúc nhích, bỗngḻnhiên nói: “Ghéấsát một chút.”ự
Vân Li ngâyíngười: “Hả?”
Câuỳnày không kèmịtheo cảm xúcắhỗn tạp, nhưng‹hàm nghĩa lạiɩkhiến người taİhiểu sai. Trênỉbàn ăn cóḷmấy người khôngìkhỏi trêu ghẹoãmấy tiếng.
Người đànởông hệt như¹không nghe thấy,èđặt cùi trỏứlên bàn, lấy)tay đỡ má.ỉHệt như hiểuḽrõ được nỗi³lo của cô,ỡtầm mắt nhìnỉvề phía taiĩphải của cô,ẳhờ hững lặpêlại một lần.
“Ghéɪsát tới mộtỉchút.”
Min: một chiếc nam chính mà đến tận chương 4 rồi tác giả vẫn “Người đàn ông đó”, chia buồn với anh
Người đàn ông đó cứ làm mình liên tưởng tới người đàn bà làng chài 🤪
Ám ảnh thi thố hả haha
K ngờ ngoài mắc chứng sợ xã hội, nữ chính còn bị điếc bẩm sinh một bên tai, dù nữ chính tỏ ra bthg, k có việc gì nhưng nam chính lại khá tinh tế, biết để ý và giúp đỡ nữ chính khi chơi trò chơi dẫu mặt lạnh như tiền :v
Trời, đã đẹp trai lại tinh tế thì bả k đổ cũng uổng :))
Na9 mãi vẫn chưa chính thức lên sàn🤣🤣 tui đi kiếm bà tác giả nói chuyện mới được🤣🤣
Ui em đã nhát ma4 anh cứ hù dọa em hoài.
Nam 9 tinh tế quá
Rồi chừng nào na9 mới chính thức lên sàn dị :”)))) cứ “người đàn ông” miêt thôi ~~
Hóng từng chương không biết lúc náo ác ma thầm thì mới thành anh trai ấm áp đây 😆😆
nam9 tinh tế quá :)))
tinh tế ghê á =))) chấm 10đ liền luôn